Cùng lúc có thêm một giọng nói khác vang lên, trên vai trái đồng thời có bàn tay đặt xuống, vỗ nhẹ. Sắc mặt Khắc Dương biến đổi trong tích tắc. Tuyết Vũ thoáng giật mình, xoay qua phía tay trái, nhìn thấy Lục Thần Hạo đang đứng phía sau với khuôn mặt khó chịu và ánh mắt lạnh tanh. Đôi mắt cô khẽ động. Tên này lại làm sao rồi, là ai chọc giận hắn hả, sao mặt mày như đi đòi nợ không được vậy?
Có điều, hắn bị làm sao cô không quan tâm, cũng không muốn biết.
Cô làm như không biết gì, cười vui vẻ: “Thần Hạo, anh đến rồi à.”
Nụ cười của cô tựa như chiếc lông vũ mềm mại khẽ cọ vào tâm can, nơi sâu nhất trong tim Lục Thần Hạo, khiến anh dù đang giận cũng phải mềm lòng, không cách nào giận cô nổi nữa.
“Ừ. Anh thấy em và anh vợ cùng Lam tổng nói chuyện vui vẻ nên qua đây muốn góp vui.” Anh rút khăn tay ra, lau vệt sốt dính bên miệng cô, lời nói ra càng khiến những người xung quanh như bị nhét đầy một họng thức ăn cho chó: “Em hậu đậu thật đấy. Ăn thôi cũng không xong.”
Đáy lòng Khắc Dương lạnh xuống trong tích tắc, có điều, chẳng ai nhìn thấy đâu, một chút thay đổi trên khuôn mặt đẹp ngàn người mê này cũng không có. Tuyết Vũ ghét bỏ trong lòng, bên ngoài vẫn phải mỉm cười, diễn vai cô vợ ngọt ngào cho thiên hạ xem, không né tránh hành động thân mật của Lục Thần Hạo.
“Lục tổng, lâu không gặp. Anh khoẻ chứ?” Người lên tiếng là Thế Lân.
Lục Thần Hạo cất khăn tay lại vào túi áo, mặc kệ nó có một vết nhơ.
“Cảm ơn sự quan tâm của Lam tổng, tôi rất khỏe. Khi nãy các vị nói chuyện gì có vẻ rất vui ”
Thế Lân cười cười: “Chỉ là nó chuyện phiếm mà thôi. Lục tổng không cần để ý.”
Đang nói, xung quanh có tiếng xôn xao. Tuyết Vũ đưa mắt tìm hiểu, thì ra là Bích Trâm đã tới. Bích Trâm hôm nay mặc chiếc đầm xòe màu tím đảm thắm, tông màu nhẹ nhàng nhưng rất kén da ấy khoác trên một cơ thể cân đối hài hòa, da trắng mịn màng như Bích Trâm càng giúp vẻ đẹp của cô tôn lên nổi bật hơn, vừa xuất hiện đã toả sán, lộng lẫy, khiến ai cũng phải ngước nhìn, trầm trồ.
Cánh đàn ông nhìn mà nước miếng sắp chảy tòng tòng, thèm muốn. Nhưng bọn họ cũng chỉ có ý đồ xấu với cô trong tưởng tượng mà thôi. Ai chẳng biết, tiểu thư nhà họ Lam đã là người của Trần Khắc Dương rồi. Có cho họ thêm mười lá gan, cũng không có kẻ nào dám động vào phụ nữ của người thừa kế vàng Trần gia.
Đi bên cạnh Bích Trâm còn có một người đàn ông. Anh ta sở hữu vẻ ngoài tuấn tú, phong độ, không thua kém gì Bích Trâm. Nhìn qua đúng là rất xứng đôi.
Tuyết Vũ biết người này. Hắn là Kỳ Luân, bạn thân của Lục Thần Hạo. Hồi đám cưới của cô là Lục Thần Hạo, hắn chính là phụ rể của Lục Thần Hạo. “Anh, Khắc Dương, Tuyết Vũ, Lục tổng.” Tuyết Vũ vừa mới nghĩ tới đây, Bích Trâm và Kỳ Luân đã đến đây rồi. Cô cất giọng trong veo mềm mại chào từng người một.
Từng người chào cô bằng cái gật đầu.
Tuyết Vũ thoát ra khỏi suy nghĩ, đưa đĩa bánh còn một phần nhỏ cho phục vụ bên cạnh cất, nhìn Bích Trâm, hỏi:
“Chị Bích Trâm, sao chị đến muộn vậy? Đã sắp tới giờ khai tiệc luôn rồi.”
Bích Trâm nghe hỏi, uể oải thở ra một hơi: “Xe chị bị hư giữa đường, may mà gặp Kỳ Luân, không thì khó mà tới được.”
Hôm nay cô vốn tính sẽ đến sớm một chút, nên tan ca trước một giờ. Ai mà biết chiếc xe của cô giữa đường dở chứng, chết máy, làm thế nào cũng không kêu. Cô đang tính gọi người tới lấy xe đi sửa rồi bắt taxi tới, Kỳ Luân lại đi ngang qua, nếu không cô đã phải bắt taxi rồi.
Chỉ là một câu nói hết sức bình thường, vậy mà Kỳ Luân lại cảm thấy sướng muốn bay lên trời luôn. “Sao lại bị hư được?” Khắc Dương quan tâm. Hình như sinh nhật năm ngoái của cô, Thế Lân mới tặng một chiếc Ferrari kia mà. Mới chạy có một năm,
sao lại hư rồi? Có điều, anh không hề biết, hôm nay Bích Trâm nổi hứng đi xe cũ, không phải chiếc Ferrari kia “Em không biết, tự dưng nó chết máy.” Bích Trâm không đọc được suy nghĩ của Khắc Dương, ảo não lắc đầu.
Từ sau hôm đó, cô vẫn tìm Khắc Dương như bình thường, tự lừa mình rằng chưa từng nghe thấy gì. Thế Lân thì biết. Anh lắc đầu, mắng yêu em gái: “Em đó, anh đã nói đừng đi chiếc Porsche đó nữa, mà cứ cãi. Giờ thấy chưa, hỏng giữa đường rồi đó.” Bích Trâm biết bản thân đuối lý, lè lưỡi, không dám nói gì, nếu có thêm cái đuôi nữa thì trông cô lúc này giống chú cún con biết lỗi rụt cổ rụt mình lắm.
Chiếc Porsche đó là phiên bản cũ từ hơn mười năm trước, nó là xe của mẹ cô để lại. Từ khi mẹ cô mất vào sáu năm trước, chiếc Porsche đó đã được cất giữ, bảo quản trong gara riêng, không còn được sử dụng nữa.
Hôm nay cô chợt nổi hứng muốn mang nó ra chạy một hôm, Thế Lân ngăn, nói xe lâu năm không chạy, sợ sẽ gặp trục trặc gì đó thì phiền. Cô cứng đầu, không nghe. Ai dè, lời anh nói chưa hết ngày đã ứng nghiệm rồi.
Vừa vặn, MC được mời tới dẫn chương trình đứng trên sân khẩu thông báo đã tới giờ làm lễ. Mọi người tạm dừng cuộc nói chuyện, ngồi xuống ghế của mình, cùng hướng mắt về phía sân khấu.
Lê Gia Thụy đã đi đón Lục Nhược Uyên từ trước, lúc này đây, hắn cùng cô dâu của mình trong chiếc đầm đuôi tôm màu đỏ cực kỳ nổi bật, bắt mắt, tay trong tay đi lên sân khấu.
Màu đỏ vốn đã là vua của màu sắc, luôn chế chệ ngôi đầu. Cho nên, Lục Nhược Uyên vừa xuất hiện, sân khấu gần như rực sáng cả lên, chói loá đến ngất ngây.
Phía dưới, khách khứa vừa nhìn thấy bóng dáng Lục Nhược Uyên, không nhịn được thi nhau thốt lên, khen cô dâu xinh quá.
Tuyết Vũ nhấm nháp ly rượu trong tay vừa lấy từ một phục vụ đi qua, thầm khen. Màu đỏ quả là rất hợp với làn da trắng ngần không chút tì vết của Lục Nhược Uyên. Xinh lắm.
Chỉ là, Lục gia đã tốn không ít tiền mời chuyên gia trang điểm nổi tiếng nhất trong nghề đến trang điểm cho Lục Nhược Uyên, cô ta mà không đẹp nức lòng thì chẳng phải có lỗi với gia đình lắm sao.
Sau mấy lời giới thiệu chung của MC. Lục Bạch Văn với vai trò là chủ nhà, cầm micro phát biểu.
Chủ tịch Lục không phải kiểu người nói nhiều, ông ta chỉ phát biểu mấy câu ngắn gọn rồi tuyên bố khai tiệc.
Khách mời đợi Lục Bạch Văn phát biểu xong, lập tức cùng vỗ tay một tràng thật dài, cứ như nếu cái vỗ tay này mà được chủ tịch Lục để ý, thì bảo họ vỗ thế này mãi cũng được.
Khi người lớn hai nhà cùng cô dâu chú rể vừa đi xuống sân khấu, chợt một nhân viên nhà hàng cầm món đồ gì đó khá hơn, được bọc bằng vải đỏ đi vào. Anh ta bước thẳng về phía sân khấu, dừng lại trước mặt Lục Bạch Văn và những người khác, nói: “Chủ tịch Lục, có người nói gửi món quà này cho
Lục tiểu thư” Lục Nhược Uyên nghe có người tặng quà mừng, ánh mắt sáng ngời, hỏi:
“Đó là gì vậy? Ai tặng tôi thế?”
“Tôi không rõ lắm. Là nhân viên giao hàng mang tới.” Nhân viên nhà hàng đáp lại.
Lục Nhược Uyên chu môi, ai lại tặng quà còn làm ra vẻ bí ẩn thế chứ. Nhìn món quà to như vậy chắc phải là thứ gì đó rất hay ho và giá trị. Cô nóng lòng, không đợi thêm được nữa, bước tới mở nút thắt ra, trước sự mong đợi của hàng trăm cặp mắt, kéo mạnh tấm vải xuống.
Bình luận