Tuyết Vũ nào cho rằng bộ dạng kia là cực kỳ đáng thương, ngược lại càng thấy căm ghét hơn thì có. Cô không cho rằng cha con hắn chỉ nghĩ khả năng đó là phỏng đoán. Với tính cách của Lục Bạch Văn, e rằng ông ta đã khẳng định, người đó là cô rồi. Một kẻ nham hiểm luôn nhìn đi trước trăm bước như ông ta sẽ làm gì sau khi xác định điều đó là thật?
Hẳn là ông ta đã nghĩ ra được bước tiếp theo cô sẽ mua số cổ phần tiếp theo của các cổ đông khác. Có điều, giờ ông ta mới nghĩ ra thì đã muộn rồi. Người của Kim Ngư đã đi gặp hai vị cổ đông từ chiều.
Lại nói, mấy ngày nữa là đến ngày giỗ ba mẹ và em gái của cô rồi..
Về tới nhà, Tuyết Vũ chưa kịp đi tắm, đã bị một tin tức trên điện thoại chú ý.
Chủ tịch tập đoàn Hải Vận sẽ làm lễ giỗ cho gia đình người bạn quá cố của mình, Mạc Lâm tại mộ nhà họ Mạc nghĩa trang Đức Linh.
Tuyết Vũ sửng sốt. Tin gì đây? Lục Bạch Văn lại muốn làm gì?
Tro cốt của ba mẹ và em gái cô đều đã bị ông ta rắc khắp nơi bị nước mưa cuốn đi hết rồi, còn cái gì đâu mà có mộ. Rõ ràng đó là mộ giả do lão già không bằng cầm thú đó lập ra để che mắt người đời.
Cơ thể nhỏ bé chìm trong oán hận, khẽ run lên, cả cơ thể cứng ngắc lại.
Tuyết Vũ nén căm hận, nhẫn nại đọc hết xem bài báo viết gì.
“… Chủ tịch tập đoàn Hải Vận, Lục Bạch Văn cho hay. Vào ngày giỗ gia đình cựu chủ tịch Mạc Lâm sẽ công bố di vật mà chủ tịch Mạc Lâm để lại cho cô con gái lớn đã may mắn thoát nạn hiện nay vẫn chưa rõ tung tích…”
Di vật?
Ba để lại di vật cho cô ư? Không đúng, chắc chắn đây là một cái bẫy. Lão cầm thú đó muốn lấy chuyện này làm mồi nhử cô ra.
Nhưng nếu thật sự có di vật của ba cô bị lão giữ thì sao?
“Bà xã, em xem gì vậy?”
Thần Hạo đi vào, thấy cô cầm điện thoại ngồi im bên giường, đi tới hỏi.
Tuyết Vũ vội thả lỏng cơ thể, tỏ ra bình tĩnh, đáp: “Không có gì, xem tin tức thôi. “Ba” hình như vừa cho viết thông báo này thì phải, anh biết không?”
Cô giơ điện thoại lên, thản nhiên cho anh xem, tuyệt đối không còn một chút dấu vết nào của cảm xúc thật.
Thật Hạo cầm lấy điện thoại, ngồi xuống cạnh cô, xem. Vừa lướt qua tiêu đề, đôi mắt nâu như ly cà phê sữa đậm đà, cuốn hút ánh lên tia ngạc nhiên. Anh kiên trì đọc hết mẩu tin, xoa cầm: “Anh không biết. Chẳng nghe ông già nói gì.”
Mọi năm không phải đều chỉ có ba đi làm lễ giỗ cho gia đình chú Lâm sao. Sao năm nay lại rầm rộ tới cả báo chí rồi?
“Hằng năm “ba” đều làm lễ giỗ lớn như vậy cho gia đình chú Lâm sao?” Tuyết Vũ vờ hỏi.
“Không, mọi năm chỉ có ba đi thôi.” Dừng một lúc, anh bổ sung thêm: “Chắc năm nay xảy ra nhiều chuyện, ba cảm thấy áy náy với chú Lâm nên mới làm lớn như vậy.”
Nhưng mục đích chính chắc là muốn đính chính lại những gì giọng nói bí ẩn nói bậy bạ ở trong lễ đính hôn của Nhược Uyên. Sau bữa tiệc đó, mặc dù khách mời e dè thế lực nhà họ Lục không ai nói gì, nhưng sâu bên trong suy nghĩ của họ, hẳn là không giống vậy.
Tuyết Vũ tất nhiên cũng nghĩ ra được điều này. Một mặt Lục Bạch Văn muốn mượn tay báo chí giải trời nghi ngờ trong lòng mọi người. Mặt khác muốn tóm gọn cô. Một mũi tên trúng hai con nhạn. Âm mưu này của ông ta đúng là thật nham hiểm!
“Anh có biết di vật mà “ba” nói là gì không?” Tuyết Vũ tỏ vẻ hiếu kỳ, thầm thăm dò.
Thần Hạo nhún vai, nhân cơ hội vuốt tóc cô một cái: “Chịu. Ba chưa từng nhắc tới mấy vấn đề này.” Sợ ông buồn, nên anh chưa từng hỏi những chuyện liên quan tới chú Lâm.
Anh nhìn cô, tuy tiện hỏi: “Em có vẻ quan tâm chuyện liên quan tới gia đình chú Lâm nhỉ?”
Tuyết Vũ giật thót, bên ngoài lại thản nhiên chống lại ánh mắt của anh: “Tò mò, không được sao. Người nhà anh suốt ngày cứ nhắc tới tên ông ấy suốt, tôi không hiếu kỳ mới lạ.
Thần Hạo bật cười: “Ừ thì anh có nơi gì đâu. Em biết cũng tốt mà.”
Tuyết Vũ hừ một tiếng, không nói gì nữa, đi tắm, che giấu đi tâm tư rối loạn của mình.
Ngoài cửa sổ kia, những cơn gió đêm lạnh buốt không ngừng thổi vù vù, qua những tán cây Bằng Lăng tím sắp trụi hết lá để chuẩn bị khoác lên mình lớp áo mới đón xuân.
Ở một nơi nào đó, cũng có cái giá lạnh buốt như vậy. Không chỉ lạnh buốt từ bên ngoài, mà trong nội tâm đều như bị ngâm đá, buốt tới tận tâm can. Khắc Dương cũng vừa đọc được tin tức này. Anh tắt điện thoại, đứng bên ban công phòng mình, nhìn màn đêm trước mặt như con quỷ đang nuốt chửng lấy con tim nhỏ bé, trầm tư.
Xem ra Lục Bạch Văn đã không thể ngồi yên được nữa. Chiêu này của ông ta thật thâm hiểm. Dùng “di vật” của chú Lâm ra nhử Tuyết Vũ. Không cần biết “di vật” đó có thật hay không, nhưng với tính cách như Tuyết Vũ, cô sẽ không làm lơ.
Anh thấy lo cho cô quá. Nhìn chiếc điện thoại trong tay, anh đắn đo lên xuống không biết bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn nhịn xuống ý định gọi cho cô. Giờ này đã quá muộn. Chắc cô đã đi ngủ rồi. Anh không nên làm phiền cô.
Để mai vậy.
Chỉ là, chờ một cuộc gọi đi mà khiến Khắc Dương mất ngủ, thức trắng cả một đêm, nóng lòng không tài nào vào giấc được.
Anh cứ ngồi trên ghế bành, hút thuốc hết điểu này tới điếu khác. Chút ánh sáng nhỏ bé từ điếu thuốc cứ lập lòe suốt trong đêm tối, cùng anh trải qua một đêm thanh vắng, u tịch, cô đơn.
Không nghi ngờ gì, sau một đêm, thứ xuất hiện bên cạnh anh nhiều nhất chính là tàn thuốc. Và, khuôn mặt điển trai xuất hiện vài tia mệt mỏi, râu ria mọc lởm chởm như nấm mọc sau mưa.
Khắc Dương chẳng để ý tới bộ dạng mình thảm hại thế nào, nhìn đồng hồ đã qua sáu giờ rưỡi, anh cầm
điện thoại gọi cho Tuyết Vũ ngay lập tức.
Chuông gần kết thúc, mới có người bắt máy.
“Alô, là anh vợ à?”
Nhưng người bắt máy không phải là cô, mà là Thần Hạo.
Sắc mặt Khắc Dương cứng lại, không vui. Giấu cảm xúc thật đi, anh cất giọng điềm đạm: “Phải. Tuyết Vũ đâu? Tôi muốn gặp em ấy.”
Thần Hạo nhìn cửa phòng tắm đang đóng kín, đáp: “Cô ấy đang ở trong phòng tắm, không tiện nghe máy.” Anh có chuyện gì sao?”
“Phải. Lát nữa con bé ra, tôi sẽ gọi lại.”
Khắc Dương nói cúp là cúp. Thần Hạo nhíu mày nhìn màn hình điện thoại, là chuyện gì mà tỏ ra bí mật vậy?
Anh vừa cúp máy, Tuyết Vũ vừa đi ra.
Thấy Thần Hạo cầm điện thoại mình, cô nghi ngờ hỏi: “Anh làm gì điện thoại của tôi đấy?” “Anh vợ tìm em.” Thần Hạo oan uổng, đáp gọn, đưa máy cho cô. Tuyết Vũ cầm lấy, kiểm tra nhật ký, thấy số Khắc Dương vừa gọi mới thu lại hoài nghi.
“Anh Hai tìm tôi có chuyện gì không?” “Có. Em gọi lại đi.” Anh xoay người đi ra ngoài trước, rất chu đáo nhường căn phòng lại cho cô nói chuyện.
Tuy anh thắc mắc, muốn biết Khắc Dương muốn nói chuyện gì với cô. Nhưng anh không phải kẻ nhiều chuyện. Nếu cô muốn cho anh biết, cô nhất định sẽ nói. Còn cô đã không muốn anh biết, vậy thì anh sẽ không ép.
Ai cũng có bí mật riêng không thể để người khác biết mà.
Chờ cửa phòng đóng hắn, Tuyết Vũ mới gọi đi. “Mới sáng sớm anh tìm em có chuyện gì thế?” “Tối qua ngủ ngon không?”
Bình luận