Tung mình bay lên, Xích Mị né tránh đánh lén của Xích Quang, ánh mắt toát ra sự hung tàn, gằn giọng nói:
– Các ngươi đã muốn tìm cái chết, thế thì ta cho các ngươi được toại nguyện.
Cánh tay phải múa lên, cái hắc mộc lập tức sáng lên, mờ hiện ánh sáng màu đỏ, hình thành một đám mây đỏ rực giữa không trung chụp thẳng xuống bốn người.
Xích Vân múa tay phải kích, tức giận nói:
– Từ khi ngươi rời khỏi Thất Tinh cốc, giữa chúng ta đã định sẵn là trở thành địch nhân.
Xích Kim lên tiếng:
– Tộc trưởng đã từng cho ngươi cơ hội, bản thân ngươi lại không biết quý trọng, bây giờ có hối hận cũng đã không còn kịp nữa rồi.
Ánh đỏ hiện lên, lửa đỏ thành mây, bốn người Xích Hà đồng thời xuất chiêu, chân nguyên liệt hỏa cực nóng hóa thành bốn cột sáng đón lấy đám mây kia của Xích Mị. Chớp mắt cái, hai bên đã gặp nhau giữa không trung, sức mạnh hội tụ, lực xung kích mạnh mẽ lập tức kích hóa, từ đó phát nổ, liền che phủ mất tình hình giữa chiến trường.
Tung mình bay lên, Xích Mị quát to một tiếng, lạnh lùng bạo liệt nói:
– Nếu đã vô tình như vậy, thế đừng trách ta tàn nhẫn. Chịu chết đi thôi, Tinh Phong Huyết Vũ!
Theo thanh âm vang lên, hoa lửa đầy trời trong gió bay lượn tùy ý, gió mạnh gào thét phá không ập đến, mây sáng đỏ rực tung bay, lập tức bao trùm cả khe núi, hình thành một kết giới mưa máu. Trong kết giới ánh sáng, sương máu tràn ngập, mưa máu hội tụ, bốn cột gió đỏ rực xoay tròn rất nhanh đang xông thẳng đến Xích Hà, Xích Quang.
Trên mặt đất, mấy người Xích Hà khi vụ nổ xảy ra thì bay đi khắp nơi, thân thể vừa mới đứng ổn định liền nghe tiếng lạnh lùng của Xích Mị. Khi đó, Xích Vân la lên thất thanh thật lớn:
– Mọi người cẩn thận, đây chính là Chiến Thần tuyệt kỹ đệ nhất thức – Tinh Phong Huyết Vũ.
Xích Kim vội vàng nói:
– Nhanh chóng tập hợp lại, chúng ta phải liên thủ phản kích.
Dứt lời, mấy người Xích Hà tập trung lại một chỗ, bốn người quay lưng vào nhau, đồng thời múa binh khí trong tay, tận hết sức mạnh cả đời phát động một phản kích có tính phòng ngự hướng thẳng lên không trung. Tức thì, bốn luồng sức mạnh bay vút lên trời cao, gặp nhau rồi kết hợp lại trên không trung bốn người, hình thành một vầng mây sáng rực rỡ, vừa hay nghênh đón được bốn cột gió đỏ rực, hai bên va chạm nhau kịch liệt, sức mạnh tích lũy từ đó phát nổ liên hồi, tình hình mờ mịt không thấy được rõ ràng.
Giữa không trung, Xích thúc động thần lực hết mình, duy trì công kích mạnh mẽ. Dưới mặt đất, mấy người Xích Hà cố gắng phản kích, sức mạnh bốn người hợp lại chống cự với luồng sức mạnh phá hủy đáng sợ đó.
Cảnh tượng này kéo dài một lúc, cuối cùng cột gió vỡ nát, mây sáng tan đi, hai bên hình thành thế hòa nhau.
Một chiêu không thành, Xích Mị nhanh chóng triển khai đợt công kích thứ hai, hắc mộc trong tay xoay tròn chuyển động, lửa đỏ quanh người cuồn cuộn tuôn ra hệt như thần lửa trong màn đêm, khiến cho mọi người cảm giác thấy bá khí trời đất đang giáng lâm.
Trên mặt đất, mấy người Xích Hà sau khi hóa giải được đợt công kích thứ nhất, nhanh chóng triển khai phòng ngự. Đối với sự mạnh mẽ của Xích Mị, bốn người trong lòng nổi lên sự khổ sở.
Nhìn địch nhân trên đầu, Xích Quang nghi hoặc nói:
– Chiến Thần tuyệt kỹ đối với người trong tộc không có lực sát thương, vì sao khi Xích Mị triển khai ra lại biến hóa đi rồi?
Xích Kim trả lời:
– Trong tình hình thông thường, Chiến Thần tuyệt kỹ đúng là không có lực sát thương đối với người trong tộc. Nhưng trong tình trạng đặc thù, Chiến Thần tuyệt kỹ vẫn có thể đưa chúng ta vào chỗ chết.
Xích Quang kinh ngạc nói:
– Tình hình như thế nào sẽ xuất hiện tình thế đó?
Xích Kim nhìn Xích Mị đang thúc động thế công, vẻ mặt nặng nề nói:
– Khi thân thể có xuất hiện sự khác biệt, Chiến Thần tuyệt kỹ liền có khả năng bộc phát ra uy lực đáng sợ. Hiện nay, thể chất của Xích Mị và chúng ta có khác biệt rất lớn, mức độ khác biệt loại này càng lớn, Chiến Thần tuyệt kỹ càng có thể phát sinh uy lực cũng càng lớn hơn. Nói cách khác, Chiến Thần tuyệt kỹ mà Xích Mị hiện nay thi triển đã có khác biệt rất lớn so với trong tưởng tượng của chúng ta, tuy chiêu thức, đặc tính giống nhau, nhưng thuộc tính sức mạnh lại đã khác hẳn nhau rồi.
Xích Vân hỏi lại:
– Nói như vậy, nếu như chúng ta thi triển Chiến Thần tuyệt kỹ cũng sẽ tạo nên thương tổn rất lớn đối với hắn?
Xích Kim chần chừ một lúc rồi gật đầu nói:
– Đúng thế, nhưng chúng ta không thể giống như vậy được, có thể tùy ý thi triển.
Xích Hà nghe vậy thở dài, có phần khổ sở nói:
– Chiến Thần tuyệt kỹ đối với chúng ta đó là biện pháp vạn bất đắc dĩ, mọi người chớ có lỗ mãng. Hiện nay, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực liền có cơ hội …
Còn đang nói, Xích Mị giữa không trung đột nhiên rống to một tiếng, gằn giọng quát:
– Chiến Thần tuyệt kỹ đệ nhị thức – Huyết Lưu Thành Hà!
Theo tiếng quát to này, ánh đỏ trong màn đêm thật chói chang, hắc mộc trong tay Xích Mị toát ra ánh đỏ, theo sự khống chế của hắn hóa thành ngàn vạn, hệt như vô cùng vô tận chớp điện đánh thẳng xuống, bao trùm lên đầu của mấy người Xích Hà. La lên thất thanh, Xích Quang nói:
– Cẩn thận, Xích Mị đang hạ độc tàn nhẫn, không đưa chúng ta vào chỗ chết thì không thôi.
Xích Kim vẻ mặt nặng nề lo lắng, rống to lên:
– Tứ trụ kình thiên, liệt hỏa triêu nguyên!
Xích Hà, Xích Quang, Xích Vân nghe vậy nhanh chóng đi đến bên Xích Kim, bốn người đối mặt với nhau, binh khí trong tay đồng thời giơ cao, tập trung tại một điểm, ai nấy thúc động thần lực, tận hết sức mạnh cả đời, tập trung thần lực bốn người phát động lửa đỏ phóng thẳng lên trời. Lúc này, trên người bọn Xích Hà ánh đỏ rực rỡ, lửa đỏ liên miên không ngừng truyền vào trong binh khí, hình thành trên đỉnh đầu bốn người một quả cầu ánh sáng rực rỡ, rít lên một tiếng liền bắn thẳng lên trời nhắm đúng vào Xích Mị. Cũng đúng lúc đó, thế công của Xích Mị cũng đã triển khai, vô số chớp điện dung hợp với nhau, hội tụ thành một cột sáng chói mắt, từ trên đánh xuống vừa hay va chạm vào quả cầu sáng bốn người Xích Hà phát ra.
Thời khắc đó, hai luồng sức mạnh tập trung lại lập tức dừng lại, hai bên không bên nào chịu thua, xuất hiện tình trạng giằng co. Ngoài ra, chớp điện khắp cả bầu trời như mưa đánh trúng vào người bọn Xích Quang, đánh cho bốn người thân thể lắc lư, nghiến chặt răng lại.
Đối mặt với tình hình như vậy, bốn người Xích Hà có phần bất đắc dĩ, bọn họn tận hết toàn lực dồn hết vào chiêu này, chỉ mong Liệt Hỏa Triêu Nguyên có thể chống cự được Huyết Lưu Thành Hà của Xích Mị phát ra. Như vậy, dù có bị thương thế nào bọn họ cũng không ngại. Nhưng Chiến Thần tuyệt kỹ không hề bình thường, mấy người Xích Hà tuy bản thân là người trong tộc Bác Phụ, tương đối hiểu rõ Chiến Thần tuyệt kỹ, nhưng khi thật sự đối mặt thì vẫn phải chịu một áp lực rất lớn như cũ, có xu thế không theo kịp nổi rõ ràng.
Thấy tình hình như vậy, Xích Mị vẻ mặt hung ác, lớn giọng nói:
– Muốn dùng Liệt Hỏa Triêu Nguyên hóa giải Huyết Lưu Thành Hà, các ngươi quả thật là quá ngây thơ rồi.
Khi câu nói này vang lên, sức mạnh trong cơ thể Xích Mị tăng lên, chỉ trong một ý niệm thì khí thế đã bành trướng, đè ép quả cầu ánh sáng do mấy người Xích Hà phát ra xuống đến hơn một nửa, lập tức đánh cho bốn người thân thể run rẩy, miệng phun máu tươi.
Rên lên một tiếng, Xích Kim dựng thẳng lưng eo, miệng quát giận một tiếng, chân nguyên toàn thân điên cuồng tràn ra, mạnh mẽ ngăn cản quả cầu ánh sáng bị hạ xuống. Xích Quang, Xích Vân thấy vậy đồng thanh rống lên dữ dội, không thèm để ý đến tình trạng thân thể, mạnh mẽ gắng sức dồn hết dư lực hỗ trợ Xích Kim tiến hành phản kích.
Giữa không trung, Xích Mị thân thể chấn động, khóe miệng tươm máu, trong mắt ánh lạnh lóe sáng như điện toát ra sát khí oán độc. Lại tiếp tục tăng thêm sức lực, Xích Mị không hề thư giãn chút nào, một lòng muốn đẩy mấy người Xích Hà vào chỗ chết, căn bản không thèm quan tâm đến thương thế bản thân.
Cứ như vậy, Xích Kim, Xích Quang, Xích Vân chìm vào tình cảnh khốn khổ, ba người bất quá cũng chỉ như đèn sắp hết dầu, toàn bộ sức mạnh duy trì chống chỏi mà thôi. Xích Hà sau khi phun máu lùi lại, tạm thời thoát khỏi luồng áp lực đó, nhìn thấy ba người Xích Kim lảo đảo muốn ngã, trong lòng nóng nảy vô cùng. Không kịp suy tính thêm, Xích Hà tung mình bay lên, đao đá trong tay đảo chuyển liên hồi, làn đao dày đặc liên kết thành một, dung hợp thành một mảnh đao đỏ rực chém thẳng xuống Xích Mị.
Gầm giận một tiếng, Xích Mị có phần tức giận, y chỉ cần thêm chốc lát công phu liền có thể đẩy ba người vào đất chết, ai ngờ lại bị Xích Hà ngăn cản mất. Dời ngang vài trượng, Xích Mị né tránh công kích của Xích Hà, cây gỗ đen trong tay đảo ngược bắn ra, một cột sáng đỏ thẫm quét dọc phóng ra vừa hay đánh trúng vào đầu vai của Xích Hà, lập tức đánh bay Xích Hà tại chỗ.
Trên mặt đất, Xích Kim, Xích Vân, Xích Quang ba người nhờ được Xích Hà ra tay nên tạm thời hóa giải được nguy cơ, nhờ vào khí thế của Liệt Hỏa Triêu Nguyên miễn cưỡng phá giải được Huyết Lưu Thành Hà của Xích Mị, ai nấy trọng thương ngã xuống mặt đất. Lúc này vừa hay Xích Hà bị hất bay đi, tiếng kêu đau khổ của Xích Hà hệt như gai sắc đâm sâu vào trong lòng của Xích Kim, Xích Vân, Xích Quang.
Cố gắng quay đầu nhìn lại phía Xích Hà, Xích Vân chỉ thấy Xích Hà rơi ầm xuống mặt đất, thân thể hoàn toàn mất đi sự khống chế. Gầm giận một tiếng, Xích Vân tung mình bay lên, gằn giọng nói:
– Xích Mị, ta phải giết chết ngươi!
Xích Quang nghe vậy chấn động, vọt miệng nói:
– Xích Vân, không được lỗ mãng, chúng ta phải cùng nhau tiến thối.
Dứt lời, Xích Quang lắc lư đứng lên, khuôn mặt cương nghị toát ra mấy phần vẻ đau thương. Xích Kim vẻ mặt kỳ dị, chăm chú nhìn lên không trung, trong lòng suy nghĩ rất lung, dường như đang tính toán chuyện nào đó. Xích Mị lơ lửng giữa không trung, sát khí bức người, âm hiểm đáp:
– Muốn giết ta, các ngươi còn chưa có được bản lãnh đâu.
Xích Vân giận dữ vô cùng, rống lên:
– Chớ có đắc ý, Chiến Thần tuyệt kỹ không phải chỉ có mình ngươi mới làm được.
Xích Quang vẻ mặt thất kinh, quát lên:
– Xích Vân, chớ có làm chuyện ngu xuẩn.
Xích Kim nghe vậy giật mình, tung thân bay đến bên cạnh Xích Vân, tay trái áp lên vai của Xích Vân, trầm giọng nói:
– Chớ gấp, ta có biện pháp có thể giết chết Xích Mị.
Xích Vân có phần nghi ngờ hỏi lại:
– Thật vậy không?
Xích Kim lạnh lùng đáp:
– Chỉ cần chúng ta phối hợp thật tốt, một chiêu liền có thể phân định thắng thua.
Xích Quang kinh ngạc nói:
– Phối hợp như thế nào?
Xích Kim nhìn Xích Mị giữa không trung, trầm giọng nói:
– Các ngươi có sẵn sàng chết không?
Xích Vân và Xích Quang đồng thanh đáp:
– Không sợ!
Xích Kim gật khẽ, nghiêm túc nói:
– Như vậy, các ngươi chỉ cần nghe theo lệnh của ta là được. Bây giờ, Xích Vân trước hết đi đến xem thử thương thế của Xích Hà thế nào, sau đó hai ngươi làm chủ công, ta và Xích Quang từ bên cạnh hỗ trợ, ngoài ra còn làm chuyện khác.
Xích Vân không chút chần chừ, lập tức cất bước đi liền, nhanh chóng đi đến bên cạnh Xích Hà. Lúc này đây, Xích Hà đã đứng thẳng người lên, khóe miệng máu tươi toát ra, khuôn mặt tái nhợt có mấy phần xám như tro. Xích Vân nắm lấy tay của Xích Hà, cất tiếng hỏi:
– Có nặng không?
Xích Hà bật cười cô độc, lắc đầu đáp:
– Không đáng ngại.
Xích Vân nói:
– Thế thì tốt, chúng ta tiếp tục công kích.
Xích Hà không hỏi thêm nhiều, theo Xích Vân xông thẳng lên trời, phát động đợt công kích mới nhắm thẳng vào Xích Mị.
Bật cười quỷ dị, Xích Mị nói:
– Chỉ bằng vào hai người các ngươi thì chỉ tự mình tìm cái chết mà thôi.
Xích Vân phản bác lại:
– Chớ có vội càn rỡ, ai chết vào tay ai còn chưa biết được.
Xích Hà căn bản không nói gì cả, đao đá trong tay chém nghiêng một đường, chiêu thức đơn giản mà nhanh nhẹn. Xích Mị có phần khinh thường âm hiểm nói:
– Đến đây, ta đưa tiễn các ngươi một đoạn. Huyết Nhiễm Càn Khôn.
Co ngón tay búng một cái, máu tươi ở khóe miệng của Xích Mị bắn ra như tên, theo sự khống chế của Xích Mị liền hội tụ vào trên cây gỗ đen trong tay hắn, thi triển Chiến Thần tuyệt kỹ đệ tam thức.
Xích Vân nghe vậy biến hẳn sắc mặt, trong lòng kinh hãi khôn tả. Đối với việc Xích Mị tùy tiện đánh ra Chiến Thần tuyệt kỹ, y cảm thấy kinh ngạc vô cùng, trong lòng đầy sự cay đắng. Lúc này, Xích Vân và Xích Hà đã sớm bị trọng thương, trong lúc vội vã căn bản né tránh không kịp, chỉ đành kiên trì phản kích trở lại. Nhưng tình hình Xích Hà và Xích Vân như vậy, bọn họ có thật sự có khả năng đủ để ngăn cản Chiến Thần tuyệt kỹ đáng sợ đó hay không?
Bình luận