Dark?

Chương 152

Xem giới thiệu truyện Thích Khách
A+ A-
“Hắn thế nào?” Lezar hỏi hai nhân viên y tế.

“Vừa tiêm vào chất dinh dưỡng, bất quá thuốc gây tê vẫn chưa hết hiệu lực.” nhân viên y tế cung kính trả lời.

Lezar gật gật đầu, sau đó đi thẳng vào mật thất. Sau khi Lezar khuất sau cánh cửa, hai nhân viên y tế mới nhẹ nhõm, tuy rằng đôi mắt vị hoàng đế này không nhìn thấy, nhưng không biết tại sao, trong trực giác của rất nhiều người, năng lực quan sát của bệ hạ còn sắc bén hơn cả những người sáng mắt gấp trăm lần. Mặc dù đôi mắt y luôn nhắm, nhưng tư thế từ trên cao nhìn xuống lại làm cho người khác có cảm giác bị nhìn chằm chằm, khiến người sợ hãi.

“Vì sao bệ hạ lại luôn mặc cách ly trang, không cảm nhận được tin tức tố trên người y, di chuyển lại không có tiếng động, cứ đột nhiên xuất hiện như vậy, vừa rồi thật sự làm cho ta sợ muốn chết.” Hai nhân viên y tế nhỏ giọng bàn luận trong lúc xuất trình lệnh bài với thị vệ để ra ngoài.

“Ai biết, có lẽ là không muốn người khác biết được hành tung của mình thôi…”

Lezar đi vào phòng TTV, nam nhân bị tơ lụa trói chặt nghe thấy động tĩnh, lại mở mắt, mặt không đổi sắc mà chăm chú nhìn hoàng đế trẻ tuổi đang bước tới.

Đâu là lần đầu tiên Lezar tới thăm TTV kể từ khi hắn bị nhốt vào nơi này. TTV nhìn y, Lezar không nói một lời mà ngồi xuống bên giường hắn. Trong phòng an tĩnh đến nỗi chỉ có thể nghe thấy hô hấp của nhau. Sau đó, Lezar bắt đầu cởi ra tơ lụa đang quấn trên người TTV, tầng tầng tơ lụa được cởi bỏ, màu đỏ hệt như đêm động phòng hoa chúc, cho đến lớp cuối cùng, thân thể TTV hoàn toàn hiện ra. Bởi vì bị giam cầm trên giường, để tiện thanh tẩy và bài tiết, trên người hắn chỉ có một da, đường cong thân thể hiện ra rõ ràng.

Bàn tay Lezar nhẹ nhàng đặt lên trên bụng TTV, chậm rãi cúi xuống, nghiêng đầu, tai dính vào bụng hắn, khóe môi hơi cong lên, nói: “Tu Vân, chúng ta sẽ có một đứa con chung, ta thật sự rất vui.”

Bởi vì hiệu lực của thuốc tê vẫn chưa hết, cơ bắp toàn thân TTV không có một chút sức lực, không thể nhúc nhích. Nhưng hắn vẫn còn xúc cảm, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lezar, và những đụng chạm của y.

“Ta biết ngươi không thích bị người quản, sẽ không vui, nhưng, hiện giờ có người nói ngươi là cơ thể mẹ đời thứ hai, muốn bắt ngươi đi làm thí nghiệm. Ngươi nói xem, ta sao có thể để cho chuyện này xảy ra được? Đời trước không bảo vệ được ngươi, đời này ta sẽ không sai lầm nữa.” Lezar nhẹ nhàng hôn lên bụng TTV, từ từ hướng lên trên, cuối cùng đến bên môi TTV, dùng sức hôn, hút gặm cắn cánh môi kia cho đến khi đỏ sẫm ướt át, “Tu Vân, ta muốn nhìn hài tử này được sinh ra, được không? Chỉ cần hài tử được sinh ra, mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp… Tin tưởng ta, mọi chuyện đều sẽ thuận lợi, ta sẽ an bài tốt tất cả…”

Lezar vừa hôn TTV vừa thì thầm tự nhủ, bàn tay ấm nóng lại mò đến bụng hắn, nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve. Y không ngừng thấp giọng gọi tên TTV, có chút động tình, cả người áp lên, vén áo ngủ của hắn…

“Tu Vân, Tu Vân…” Lúc làm những chuyện này trước đây,Lezar cũng sẽ gọi tên hắn như vậy, bắt đầu từ lần đầu tiên bọn họ tìm được đường sống trong chỗ chết sau khi cơ thể mẹ diệt vong, thần thái và động tác của Lezar tựa như luôn cất dấu một loại cảm xúc bi thương tuyệt vọng, cảm xúc quá mức mãnh liệt, lại giống như bị y đau khổ đè nén.

TTV chưa bao giờ biết vì sao Lezar lại như vậy, nhưng hắn cũng đã từng bị lây nhiễm thứ cảm xúc này của y, cho nên mới có thể bỏ đi khúc mắc, không quan tâm gì khác nữa mà chấp nhận Lezar, nhưng mà lúc này, TTV không thể cử động, như người gỗ bị ép buộc phải thừa nhận hoan ái, mặc dù động tác Lezar thật dịu dàng, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy sỉ nhục.

Bị áp bách, bị giam cầm, bị khống chế chặt chẽ, cảm giác nhục nhã không thể chịu nổi này khiến cho TTV cơ hồ muốn phát điên, con ngươi đen sâu thẳm như chìm trong bóng đêm bão táp, yên tĩnh, nặng nề, lại ẩn chứa căng thẳng đáng sợ.

Mang thai một tháng, bắt đầu phản ứng có thai, nôn nghén, chóng mặt, suy yếu vô lực, tính dục tăng vọt.

Hiện giờ hắn có thai vừa đúng một tháng, thân thể đã bắt đầu biến đổi, dưới sự cưỡng ép hắn vẫn như cũ đạt được khoái cảm cực hạn, nhưng cùng với sự hưởng thụ của thân thể, trong nội tâm hắn, lửa giận cũng thiêu đốt đến đỉnh điểm, hắn nắm chặt tay, nheo mắt lại. Cho đến khi mọi thứ kết thúc, Lezar vẫn ở trên người hắn không chịu rời đi, ôm lấy hắn liên tục hôn môi.

“Lezar.” Thanh âm TTV khàn khàn, thấp giọng thì thầm bên tai Lezar lời nói như nguyền rủa, “Ngươi, tốt nhất đừng để ta thoát ra khỏi đây.”

Động tác Lezar cứng đờ, sau đó làm như không nghe thấy chuyện gì, khẽ hôn bên môi TTV một cái, đứng lên.

“Ngươi nghỉ ngơi đi, có thời gian ta sẽ lại đến thăm ngươi.” Lezar nói.

Sau khi Lezar rời đi, hai người hầu tiến vào phục vụ TTV thanh lý thân thể. Tướng quân omega trên chiến trường từng đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thế nhưng cứ như vậy, xích lỏa mặc người đùa nghịch, không còn tôn nghiêm.

TTV ngửa mặt nhìn hoa văn trên trần nhà, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn người khác một lần, người hầu thay áo ngủ mới cho hắn, trói hắn lại trước khi thuốc mê hết hẳn hiệu lực, sau đó vô thanh vô tức lui ra ngoài.

Vài ngày tiếp đó, TTV vẫn từ chối dùng cơm, cho dù ai nói thế nào hắn cũng không chút phản ứng, bác sĩ nói nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt đối với thai nhi, không thể chỉ trông cậy vào chất dinh dưỡng chỉ đủ để duy trì sinh mệnh. Sau khi Lezar nghe nói liền tự mình đến, lời hay nói hết, nhưng TTV vẫn không thỏa hiệp, cuối cùng trong cơn tức giận y bắt TTV lại, ép buộc hắn, đem từng muỗng cháo dinh dưỡng được chế biến tỉ mỉ nhét vào miệng hắn. Nhưng TTV không nuốt xuống, một miệng đầy cháo.

Lezar tuyệt vọng quát lên với hắn: “Chẳng lẽ ngươi chán ghét ta đến vậy, muốn giết chết hài tử của ta sao! TTV đó cũng là cốt nhục của ngươi! Trên người nó cũng chảy dòng máu của ngươi!”

Trả lời Lezar, chỉ là một nụ cười châm chọc trong ánh mắt TTV, đáng tiếc, Lezar lại không nhìn thấy, hoặc là, hắn cho rằng y không nhìn thấy.

Lezar không còn cách nào, cuối cùng đành phải để người tiếp tục tiêm chất dinh dưỡng cho TTV, mà còn tăng từ mỗi ngày một lần thành ba lần, điều chế càng thêm tỉ mỉ. Mà trước mỗi lần tiêm chất dinh dưỡng, nhân viên y tế đều phải tiêm cho TTV một liều gây tê đối với cơ bắp, thuốc tê đã qua xử lý đặc biệt, không có hại đối với thai nhi.

Mỗi lần nhân viên y tế tiêm thuốc tê cho TTV, hắn cũng chỉ yên lặng nhìn bọn họ, không phản kháng, cũng sẽ không chửi thề, hắn chỉ nhìn đôi mắt đen sâu không lường được mà nhìn bọn họ, tựa như một con sói cô độc ẩn núp sâu trong rừng già, ánh mắt lộ ra hàn ý thấu xương.

Cứ như vậy hơn mười ngày, khi hai nhân viên y tế đến tiêm thuốc tê cho TTV, lúc cởi bỏ tơ lụa trên thân thể TTV, lại không chú ý tới ngón tay TTV hơi giật giật, khóe môi hắn nở một nụ cười thản nhiên.

Ba ngày sau, Lezar đang trong hội nghị nghe báo cáo và quyết định sự vụ, đột nhiên cảm thấy một trận tim đập nhanh, y cảm thấy có gì đó không đúng lắm, khó hiểu bất an. Lúc này đảng Tiến Bộ và đảng Hòa Bình đang lôi TTV ra làm ví dụ về việc có nên giao quyền công tác cho omega hay không, cùng với việc nên làm thế nào đối với minh quân Omega. Đang tranh luận kịch liệt, bọn họ muốn trưng cầu ý kiến hoàng đế, không ai biết Lezar căn bản nãy giờ không nghe bọn họ nói cái gì.

Đột nhiên, Lezar đứng lên, trong đầu hiện lên một suy nghĩ khiến y hít thở không thông, thế nhưng liền mặc kệ hội nghị vẫn đang tiếp tục, lập tức rời đi, lao ra khỏi tòa nhà hội nghị chạy về hoàng cung Klappa.

“Thuốc tê được dùng mỗi ngày đều là cùng một loại?”

Trong căn phòng y tế chuyên dùng được lập ra vì TTV, nhìn đến sắc mặt dọa người của hoàng đế, bác sĩ và nhân viên y tế đều sợ đến tái mặt, không biết xảy ra chuyện gì, ấp úng trả lời: “Vâng, đúng vậy.” Thuốc tê còn có thể nào đổi đa dạng mỗi ngày sao?

Lezar nghe được câu trả lời, trong lòng trầm xuống, lại hỏi: “Lần gây tê gần đây nhất là lúc nào?”

“Vừa…vừa mới tức thì, bọn họ đi xuống gây tê cho TTV tướng quân.”

Nhân viên y tế chưa nói xong, Lezar liền xoay người đi về phía mật thất.

Từ trước Lezar cũng đã cảm thấy kỳ lạ, người như TTV, nếu lâm vào tuyệt cảnh như vậy tuyệt đối sẽ không phải không ăn không uống hành hạ chính mình, mà ngược lại, hắn sẽ bổ sung thể lực, nghỉ ngơi dưỡng sức, tìm kiếm thời cơ phản công. Nhưng đã nửa tháng rồi hắn lại chưa từng ăn một hạt cơm nào…

Suy nghĩ trong đầu càng lúc càng rõ ràng, Lezar tăng cước bộ, cuối cùng thân ảnh như bóng ma, bỏ lại toàn bộ thị vệ phía sau, một mình lao về phía địa lao dưới hầm cung điện!

Sở dĩ hắn không ăn gì, là vì muốn y phải tiêm chất dinh dưỡng cho hắn, mà muốn tiêm chất dinh dưỡng, nhất định phải mở trói, vì không để hắn bỏ trốn, nên phải tiêm thuốc gây tê, mỗi ngày hai lần, liên tục hơn mười ngày, nếu là một người bình thường thì không vấn đề gì cả, nhưng kia lại là TTV, là kẻ từng vì chống lại dược tính của thuốc mô phỏng kỳ động dục mà sử dụng lượng lớn thuốc, cuối cùng xuất hiện tính kháng dược!

Tính kháng dược..

Kỳ thật đây mới chính là mục đích của hắn!

Trước đây, toàn bộ tâm tư của Lezar đều đặt vào hài tử trong bụng TTV, cho rằng hắn không chịu phối hợp, là vì không muốn sinh hài tử…không nghĩ tới…

Khi Lezar chạy tới trước cánh cửa mật thất, mọi việc thoạt nhìn đều hết sức bình thường, hai thị vệ vẫn đứng khoanh tay hai bên cánh cửa như cũ, còn có chút kinh ngạc khi Lezar xuất hiện.

“Hôm nay nhân viên y tế đến chưa?” Lezar hỏi.

“Đến rồi, truyền dịch dinh dưỡng cho TTV tướng quân như mọi khi, vừa mới rời đi.” Một thị vệ trả lời, Lezar vẫn chưa cảm thấy yên tâm, thị vệ liền nói tiếp: “Bất quả chỉ có một nhân viên y tế rời đi, hình như là quay lại lấy dụng cụ bỏ quên, một nhân viên vẫn ở bên trong kiểm tra cho TTV tướng quân.”

Trái tim Lezar nhảy lên, một dự cảm bất an nảy sinh sâu trong lòng, y mở cửa, bước vào mật thất của TTV, quả nhiên nhìn thấy một nhân viên y tế đang nằm ngang trên sàn, trên giường cũng có một người đang nằm. Lezar bước tới xốc chăn lên, thấy được nhân viên y tế còn lại, y phục của hắn đều bị lột sạch.

Trong nháy mắt đó, Lezar cảm thấy một cỗ hàn ý nháy mắt bao phủ toàn thân, lập tức ra lệnh phong tỏa hoàng cung, điều động toàn bộ binh lực tìm bắt TTV.

Lúc hai tên thị vệ biết được chuyện gì vừa xảy ra, cũng đều không dám tin. Làm sao có thể? Bọn họ biết hai nhân viên y tế kia, vừa rồi rõ ràng là một trong hai người đó rời đi, sao lại có thể biến thành TTV tướng quân đào thoát?

“Ta hình như nhớ ra…vị TTV tướng quân này…hình như hắn có một loại thuật dịch dung, có thể ngụy trang thành người khác!”

Khi vào cửa mật thất cần dùng đồng tử mở khóa chứng minh thân phận, nhưng khi đi ra lại không cần, kỳ thực đây rõ ràng là một lỗ hổng, chẳng qua dưới tình huống thế này, căn bản không ai nghĩ rằng TTV sẽ trốn được, ngay cả Lezar cũng không tin, cho nên cũng không ai để ý tới.

Nhưng TTV lại trốn được, dùng một phương thức khiến người trợn mắt há mồm

“Phong tỏa khẩn cấp! Phong tỏa khẩn cấp! Phong tỏa khẩn cấp toàn bộ hoàng cung! Mọi người trong hoàng cung chú ý, nếu phát hiện có người nôn mửa, tay chân vô lực, hoặc có biểu hiện chóng mặt, lập tức bắt lại! Bất luận là ai!”

Chuông báo động trong hoàng cung vang lên, thanh âm điện tử vang vọng trên không. Tất cả thị vệ, bảo an, và người hầu đều bị điều động, đội phụ trách chăm sóc y tế cho TTV thậm chí còn dùng một loại khí kích thích phản ứng có thai, thả khắp trong hoàng cung.

Vây bắt đại quy mô bắt đầu.

TTV bị tiêm một liều gây tê, cho dù hắn có thể tôi luyện tính kháng dược, nhưng năng lực hành động cũng giảm mạnh, huống chi trong không khí còn có một thứ mùi ghê tởm làm cho hắn không kiềm chế được từng trận buồn nôn. Hành vi của hắn nhanh chóng bại lộ, bị bức lui đến tháp chuông cao nhất hoàng cung.

Nhanh như vậy đã bị phát hiện, là điều mà TTV không ngờ tới. Hắn rõ ràng đã rất cẩn thận không để lại sơ hở, dựa theo kế hoạch, cho dù có người phát hiện hắn bỏ trốn, chờ tới lúc đó hắn cũng đã sớm thoát ra khỏi hoàng cung. Nhưng không nghĩ tới, hôm nay lại không thuận lợi như vậy.

Ha ha, đều là do người kia a…

Nhớ đến trước kia từng trốn thoát khỏi căn cứ Mai Tả, độc sấm hoàng cung, ám sát quan lớn, đùa giỡn toàn bộ đế quốc quân đến xoay quanh…Hiện giờ thế nhưng lại không cách nào thoát khỏi tuyệt cảnh, chỉ có bị bức đến tử lộ.

Quả nhiên, vẫn là người kia hiểu mình nhất.

Quả nhiên, cuối cùng hắn vẫn không phải là đối thủ của người kia.

Quả nhiên, chỉ cần người kia rat ay, mọi cố gắng phản kháng của hắn đều trở nên nực cười như vậy.

TTV nhếch môi, đột nhiên ho khan kịch liệt. Không biết có phải tại vì ánh sáng hay không, trong đôi mắt đen sâu lạnh lùng, dường như xuất hiện lệ quang. Tóc đen rũ trước trán, bị gió lớn trên gác chuông cao thổi bay. Trong tay cầm một thanh trường kiếm, từng bước lui đến bên cạnh cự chuông cổ xưa.

Xé lớp ngụy trang, để lộ gương mặt tuấn mỹ, hắn đứng trên gác chuông cao gần trăm met, tay áo bị gió thổi phất phới, cho dù đã bị tiêm thuốc tê, nhưng với một thanh trường kiếm chắn trước người, hàn quang lẫm lẫm, vẫn như cũ không ai dám tiến gần một bước.

Giờ khắc này, nhìn thấy đám thị vệ ngày càng bu đông, trong lòng TTV thế nhưng đau đớn, tựa như có người cắm một cây đinh vào trong da thịt hắn.

Nhưng vì sao, vì sao trong lòng lại đau như vậy?

Hắn đối với người kia, không phải vẫn luôn không cởi bỏ đề phòng sao? Bọn họ cùng lêu lổng với nhau, không phải chỉ là niềm vui nhất thời thôi sao? Không phải hắn vẫn chưa từng tin y sao? TTV hắn sống trên đời này, sao từng thật lòng trả giá chân tâm với ai?

Nhưng, vì sao trong lòng vẫn sẽ đau như vậy?

Quen biết hai đời, y biết rõ tính cách hắn thế nào, lại vẫn muốn dùng loại thủ đoạn này đối phó hắn…Sinh con? Thân là nam nhân, lại bị ép buộc phải sinh con như nữ nhân? Ha ha, hoang đường! Quả thực là si tâm vọng tưởng!

Nếu như trong thế giới vặn vẹo này, hắn chung quy vẫn không thể nào thoát khỏi vận mệnh nằm dưới người khác, vậy những chuyện mà hắn đã làm, còn có ý nghĩa gì nữa? TTV đột nhiên cảm thấy chính mình buồn cười, cho dù đến thời khắc cuối cùng, hắn cũng vì một câu nói của y, “có vài người đáng chết, có vài người thì không”, mà hạ thủ lưu tình với hai nhân viên y tế kia, nhưng, xoay một vòng lớn, kết quả là, hắn chung quy cũng chỉ là một trò hề, chỉ là một người bị chơi đến lớn bụng, như phế vật cấm luyến bị người trói trên giường thao làm!

Hôm nay nếu hắn không chết ở chỗ này, bị bắt trở về, chỉ sợ sẽ phải thành thành thật thật mà sinh con thôi…

Nam không ra nam, nữ không ra nữ, giống một quái vật.

Trong đám thị vệ nhanh chóng truyền đến tiếng xôn xao.

TTV nhìn thấy Lezar vội vàng bước tới, bên miệng đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị. Hắn cúi đầu nhìn chính mình, đột nhiên vung kiếm, ngọn gió đổi hướng, trong ánh sáng bàn bạc, thanh kiếm vung lên, hung hăng đâm vào bụng chính mình!

“Không!!!” một tiếng gào thét ngập chìm trong đau khổ tuyệt vọng truyền đến, Lezar như dã thú bị thương, mãnh liệt lao tới đẩy TTV ngã trên mặt đất, nhưng hết thảy đã không còn kịp rồi, trường kiếm sắc nhọn đã cắm vào bụng một nửa, máu đỏ tươi nhuộm dần mũi kiếm sáng bạc.

“Lezar, không phải ngươi muốn..ta..sinh hài tử cho ngươi sao?” TTV cắn răng, lại đẩy thanh kiếm vào sâu thêm một chút, tử cung giấu trong thân thể omega nam tính, kể cả sinh mệnh nhỏ bé vửa hình thành được một tháng kia, đều bị một kiếm vừa ác vừa chuẩn này phá vỡ. “Ngươi nhìn xem, như vậy, ta còn có thể nào sinh? Ân, đúng, ta quên, đôi mắt ngươi…không nhìn thấy…”

Gương mặt Lezar vặn vẹo, đôi tay bắt lấy TTV run rẩy kịch liệt, rốt cuộc nhìn không được mà đấm một quyền lên mặt TTV.

TTV mất máu ngày càng nhiều, sắc mặt tái nhợt như chì, đôi môi đã mất màu, bị Lezar đánh đến nghiêng mặt qua một bên, nhưng bàn tay nắm kiếm, lại không hề buông lỏng.

“Thẩm Tu Vân! Thẩm Tu Vân!” Lezar tựa như hận không thể nghiền nát từng chữ từng chữ, lặp lại một lần lại một lần, cuối cùng hóa thành một tiếng rống của dã thú. Một giọt nước mắt nóng rực lăn xuống từ mi mắt đóng chặt, rớt trên bàn tay đẫm máu của TTV.

Ý thức TTV ngày càng mơ hồ, nhưng hắn lại cảm thấy như mình được giải thoát, đến một khắc khi nhắm mắt, khóe môi còn mang theo nụ cười.

Nhưng, lòng hắn lại trống rỗng đến lợi hại, cảm nhận được cảm giác lạnh như băng đến từ khoang bụng, sâu trong óc, khúc ca cũ lại được xướng lên, hơn nữa thanh âm lại rõ ràng nhất trước nay, thậm chí hắn có thể nghe rõ mỗi một ca từ trong đó:

Đã nhẫn nại thật lâu

Thù hận tích tụ trong lòng

Vì sao lại chịu đựng?

Vì sao còn chịu đựng?

Đây là sức mạnh tổ tiên ban cho

Chỉ cần ngươi nguyện ý

Vương quốc thuộc về dòng tộc ngươi

Báo thù

Báo thù

Vĩnh viễn đuổi đi

Những sinh linh ác độc kia…

Tags: truyện Thích Khách online, Chương 152. Truyện Thích Khách đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 152