Tin tức Triệu Tử Khiêm nghe được không sai.
Thiên sơn tuyết liên là thánh hoa quý giá, xem ra Tô Dịch Thành thực tâm muốn giành, cho nên đệ tử được gọi tới không chỉ có đám người Mặc Chiêu, ngay cả bốn đệ tử cũ cũng được lão gọi đến, hơn nữa trong đó còn có hai người mặc y phục trắng thuần thêu hoa sen bốn cánh, là hai trong năm đại hộ pháp của Thánh Môn. Ngoại trừ Trực Dương, Lăng Tương và hai người Mặc Chiêu từng nhìn thấy một lần, hai người còn lại đều là người lạ.
Không hổ là đệ tử lâu năm của Thánh Môn, vẻ ngoài băng thanh ngọc khiết thật là trăm người như một.
“Hôm nay gọi các ngươi tới đây có chuyện gì, các ngươi đều biết cả rồi chứ?”
Tô Dịch Thành không vòng vo nhiều lời, trực tiếp hỏi thẳng. Giữa Thánh Nhật Điện, lão ngồi trên ghế chủ vị, vẫn là y phục thất trưởng lão thêu hoa sen bảy cánh. Bên tai Mặc Chiêu văng vẳng những lời nghe được trong hang đá, cứ nghĩ tới người này đối với nàng ấp ủ mưu đồ, nàng lại phải dốc sức đem sự khó chịu trong người nén xuống. Một chốc ánh mắt lão dừng trên người nàng, Mặc Chiêu ngẩng đầu, mím môi đón lấy. Sau đó chợt cảm thấy lão dời mắt rất nhanh, không nhìn nàng thêm một lần nào nữa.
Trong lòng Mặc Chiêu bỗng cảm thấy kỳ lạ, nhưng lạ ở đâu, nàng lại không thể giải thích rõ ràng. Cảm tưởng như…. ánh mắt lão nhìn nàng không còn giống như trước.
Rốt cuộc là khác ở điểm nào?
“Thưa sư phụ, tuyết liên chỉ còn mười lăm ngày nữa sẽ bắt đầu nở hoa, rất nhiều môn phái khác đã bắt đầu rục rịch. Bên phía Lý thất trưởng lão… cũng đã cử người đi rồi.”
Giữa hai người Tô – Lý có giao đấu ngấm ngầm, đây không còn là chuyện gì bí mật. Vừa nghe đến Lý Tư, Tô Dịch Thành liền ngồi thẳng dậy. Lão đặt tay phải lên đùi, hơi rướn người:”Bên đó cử đi bao nhiêu người?”
Trực Dương chắp tay đáp:”Là tám người.”
“Cái lão già đó…”. Tô Dịch Thành hừ lạnh:”Đến chết cũng muốn tranh với ta.”
“Sư phụ an tâm, chỉ là một gốc tuyết liên thôi, đồ đệ nhất định sẽ tận tay mang về cho người.”
Người vừa lên tiếng là Mục Dung, một nữ tử rất trẻ, trang dung rực rỡ. Kể cả khi đã trở thành một trong ngũ đại hộ pháp, tính tình kiêu ngạo của nàng ta vẫn nguyên vẹn như trước. Cách nàng ta nói chuyện và đuôi mày nhướng lên khiến Mặc Chiêu liên tưởng tới Lý Tư, so với Tô Dịch Thành, nàng ta nom còn giống đệ tử của Lý Tư hơn nhiều.
Đương nhiên, Tô Dịch Thành không nghĩ nhiều đến vậy. Đồ đệ một tay lão bồi lên, lão vô cùng an lòng. Nghe nàng ta hứa sẽ tận lực, lão hòa ái nói:”Vẫn là Dung nhi hiểu chuyện.”
Ngừng một lúc, lão nói thêm:”Thiên Sơn vực cao vạn trượng, ta đương nhiên không để các ngươi mạo hiểm phí công. Nếu như kẻ nào lấy được Tuyết Liên về đây, có thể tự do bước vào tầng năm của Thánh Nhật Tháp lựa chọn bí tịch. Còn có… “
Tô Dịch Thành phất tay, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện hộp vuông bằng gỗ sẫm. Hộp gỗ mở ra, thứ bên trong ánh lên sắc màu lấp lánh cùng với nguồn năng lượng tinh thuần đang rục rịch phát động. Lão từ tốn nói tiếp.
“Ma tinh hạch của ma thú cấp tám, thứ này cũng sẽ thuộc về ngươi.”
Thánh Nhật Tháp từ trước tới nay chỉ có Tô Dịch Thành được ra vào, ngay cả Lý Tư cũng không được phép bén mảng tới. Chưa kể đến một viên ma tinh hạch của ma thú cấp tám, không thể không khiến mấy người ở Thánh Môn sáng mắt trầm trồ, ngoại trừ Mặc Chiêu và hai người Sở Ngân.
Trong Ngục Cốc có vô số bí tịch tinh túy ngàn năm, cái gọi là Thánh Nhật Tháp kia dù không được tiến vào cũng không phải chuyện gì to tát. Còn về viên ma tinh hạch của ma thú cấp tám, ma thú cấp chín nàng còn từng thấy qua, yêu nhện vương còn nói cho nàng biết việc sử dụng ma tinh hạch tu luyện sẽ đem đến tác hại như thế nào, thứ phần thưởng tưởng chừng quý giá này đối với Mặc Chiêu là hoàn toàn vô dụng.
Nhưng Thiên sơn tuyết liên thì không.
Vô luận thế nào, nàng cũng phải lấy được khóm hoa đó mang về.
Chỉ sợ, muốn trước mắt những kẻ này hoàn hảo lấy đi Tuyết liên cũng không phải chuyện dễ.
Ra khỏi Thánh Nhật Điện, trong đầu Mặc Chiêu ngổn ngang suy nghĩ, không để ý có một người đứng chắn trước mặt. Chân nàng đang trên đà bước đi, suýt chút đâm sầm vào người đó, may mắn Sở Ngân nhanh tay kéo lại mới tránh được một màn xấu hổ thất thố.
“Có chuyện gì sao?”. Mặc Chiêu chủ động hỏi.
Người đứng trước mặt nàng là Trực Dương. Y bước ra khỏi điện đầu tiên, vậy mà cố ý đứng lại đợi nàng, nhìn qua cũng biết là có chuyện muốn nói. Trực Dương gãi đầu ấp úng:”Cũng không phải là chuyện gì nghiêm trọng.”
Mặc Chiêu gật đầu:”Vậy ta đi trước.”
Thấy nàng lách người định đi thật, Trực Dương vội vàng kéo nàng lại. Cái người này cũng thật là, vài ba câu khách khí cũng tảng lờ, thật không biết nhìn mặt đoán ý gì cả.
Mặc Chiêu nhướn mày:”Không phải vừa nói là không có chuyện gì sao?”
“Có chuyện có chuyện”. Trực Dương thở dài, ngập ngừng một chốc cũng hỏi được ra miệng:”Ngươi thật là. Được rồi, ta tìm ngươi là muốn hỏi ngươi dạo này có thấy Võng Dao cô nương ở đâu không. Ta tìm nàng ấy nhưng không thấy.”
Tìm Võng Dao? Sắc mặt Mặc Chiêu lập tức tối sầm. Mấy lần trước nàng đã tỏ rõ ý kiến, người này vẫn còn cố tình chạy đi kiếm Dao Dao, đây là không nể mặt nàng đúng không?
Trực Dương ngược lại rất biết quan sát sắc mặt. Y nhìn chân mày nhíu chặt của Mặc Chiêu thì lập tức hiểu ra, vội vàng hạ giọng giải thích:”Không phải như ngươi nghĩ đâu. Là Dao nhi… không đúng, là Võng Dao cô nương có mang tặng ta chút điểm tâm, thật sự rất ngon miệng, ta chỉ muốn nói lời cảm tạ thôi. Ngươi đừng có nghĩ nhiều.”
Miệng nói thế, vẻ đắc ý trên mặt y vẫn không sao giấu nổi, như thể đang nói rằng hai chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, không phải một mình ta mặt dày đeo bám như ngươi tưởng. Không nghe y giải thích thì thôi, vừa nghe, chân mày Mặc Chiêu càng chau lại chặt hơn.
Võng Dao vậy mà lại làm điểm tâm mang đến cho Trực Dương, hơn nữa còn không phải một lần.
Chẳng lẽ…
Nếu không phải lý do kia, Mặc Chiêu thật không nghĩ được lý do nào khác khiến Võng Dao tiếp cận Trực Dương nữa cả. Nhắc mới nhớ, gần đây nàng bận rộn nhiều việc, đúng là số lần gặp mặt Võng Dao càng ngày càng ít, mặc dù một ngày ba bữa vẫn được nàng ấy chuẩn bị đầy đủ. Kể từ cái ngày nàng ấy chứng kiến Ngân Tử hôn nàng, chẳng biết là vô tình hay cố ý, có thể tránh mặt đều tìm cách tránh mặt. Có khi nào là bị Sở Ngân chọc giận, cho nên nàng ấy mới tìm đến Trực Dương?
Hay là do nàng nghĩ nhiều quá, bởi vì tên Trực Dương này không tệ, nên Dao Dao thực sự động lòng. Không phải như vậy chứ.
Mặc Chiêu không nói không rằng, chỉ không ngừng cúi đầu chau mày, hai chân tự động bước nhanh về phía trước, cánh tay còn đập nhẹ vào người Trực Dương mà nàng không để ý. Trực Dương bật thốt lên:”Không phải chứ, ta cũng không phải là muốn hỏi cưới A Dao, ngươi làm sao lại khó chịu vậy chứ! Không phải… đúng là ta định hỏi cưới nàng ấy, nhưng đâu phải bây giờ…”
Sở Ngân bước theo Mặc Chiêu, trước khi đi còn không quên bỏ lại một câu:”Ngươi đừng có mơ.”
Bả vai Trực Dương bị va thêm lần nữa. Y ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Sở Ngân, bàn tay xoa xoa bả vai đau nhức. Mắc mớ gì đến cả người này cũng tỏ ra khó chịu, không lẽ y cũng để mắt tới Võng Dao hay sao? Trực Dương càng nghĩ càng cảm thấy có lý. Dao Nhi đẹp như thế, trù nghệ lại khéo, ở bên nhau đã lâu, sao y có thể không thích nàng. Trong đầu Trực Dương nghĩ thầm, không phục lẩm bẩm:”Ta có gì kém hơn y chứ. Mặc Chiêu ngươi thật là không có mắt nhìn.”
Nếu Mặc Chiêu nghe thấy lời này, chắc chắn sẽ đem Trực Dương ném ra xa hai trượng, xem y còn ba hoa được nữa hay thôi. Cẩn thận nghĩ lại, nàng cảm thấy việc Võng Dao đối với Trực Dương động lòng là không thể. Nàng ấy tính tình lạnh mạc, còn hiếm có cảm giác an toàn, không dễ gì vì một kẻ mới gặp mà xao xuyến.
Dù thế nào, đây cũng chỉ là phỏng đoán của Mặc Chiêu. Sự thật ra sao, chỉ có nàng ấy mới biết.
Đều do mấy lời Sở Ngân nói với nàng trước đây, khiến Mặc Chiêu ngay cả việc hỏi ra rõ cũng cảm thấy khó xử. Nếu như người Võng Dao thực sự thích là nàng, không phải, chính xác là bộ dạng nam tử của nàng, Mặc Chiêu sao có thể mở miệng hỏi nàng ấy về chuyện tình cảm riêng tư.
Việc trơ tráo như vậy, Mặc Chiêu không làm nổi.
Dọc một chặng đường trở về, cho tới tận khi bước vào sân viện, trên mặt nàng vẫn giữ vẻ đăm chiêu. Sở Ngân thở dài:”Muội định thế nào?”
“Ta còn đang định hỏi huynh đây”. Mặc Chiêu cười khổ:”Đều tại huynh hết.”
Võng Dao đã thấy nàng với Ngân Tử thân mật, ngày hôm đó nàng bị chuyện của Lăng Tử Hàm làm nhiễu loạn tâm trí, cho nên mới đem chuyện mất mặt này tạm thời quên mất.
Nàng còn mặt mũi nào gặp Võng Dao nữa đây.
“Phải phải phải. Đều là lỗi của ta”. Sở Ngân gật đầu liên tục:”Có muốn tìm nàng ta hỏi cho rõ ràng?”
“Phải nói thế nào. Chẳng lẽ nói rằng ta nghe nói muội mang điểm tâm cho Trực Dương, giữa hai người là thế nào ư?”
Mặc Chiêu lắc đầu:”Chuyện này cứ mặc nàng ấy. Ta tin tưởng Dao Dao.”
Nàng đã nói vậy, Sở Ngân nghĩ cũng thấy đúng, không nói nhiều thêm nữa, chỉ không ngừng vuốt tóc nàng. Nhớ ra chuyện gì, Mặc Chiêu nắm tay y, đột nhiên nói:”Ta muốn lấy Thiên sơn tuyết liên”. Thứ quý giá có thể giúp người kia chữa trị đôi chân, không thể đưa cho lão già kia được.
“Ta biết rồi.”
Sở Ngân không chần chừ nửa giây:”Sẽ lấy về cho muội.”
“Bên chúng ta có chín người, bên Lý Tư là mười người. Chưa kể các môn phái khác. Trước mặt đám người đó lấy đi tuyết liên cũng không phải dễ dàng.”
Đúng là không phải dễ. Ngẫm nghĩ một lúc, Sở Ngân rút bàn tay bên dưới, chủ động nắm lấy tay nàng:”Không cần lo lắng. Ta sẽ sắp xếp cẩn thận, nhất định sẽ giúp muội lấy về.”
Mặc Chiêu như lọt thỏm vào ánh mắt kiên định ngay gần sát. Sự dịu dàng sinh động như trời sao, ban cho người trần sự an lòng sau mỗi lần nguyện ước. May mắn làm sao, vì sao này là của riêng nàng. Nàng bỗng thấy lòng hơi chua xót:”Khóm hoa đó ta lấy về… cũng không phải vì ta.”
“Không quan trọng”. Nụ cười của người trước mặt càng dịu dàng hơn:”Chỉ cần muội muốn là được.”.
Cứ thế này, nếu y cứ tiếp tục cưng chiều nàng thế này, không cần đòi hỏi hay vòi vĩnh, nàng sớm muộn cũng sẽ trở thành một kẻ ỷ lại. Cưng chiều sinh hư, trước đây Võng Dực từng nói với nàng bốn từ này, quả là không sai chút nào. Nàng lúc ấy còn thản nhiên đáp lại ba từ:”Ta cho phép.”
Giờ mà hỏi ra, người trước mặt chắc cũng chẳng ngoại lệ.
Không gian xung quanh hai người chìm trong yên lặng, bỗng vang lên tiếng nói từ phía sau.
“Đang nói chuyện gì thế?”
Là giọng của Sở Diêm.
Mặc Chiêu cười nhẹ:”Không có gì. Ta đi chuẩn bị một chút, hai người cũng đi nghỉ đi, Triệu Tử Khiêm nói, hai ngày nữa chúng ta sẽ lên đường.”
Sở Ngân gật đầu, khi đi qua còn vỗ nhẹ vào vai Sở Diêm đang ngẩn người, khẽ nhắc:”Làm sao thế. Đi thôi.”
“Hai người vừa nói chuyện gì vậy?”
“Không phải đã nói rồi sao. Không có chuyện gì quan trọng”. Sở Ngân phất tay:”Ta đi trước. Còn có một số thứ cần phải chuẩn bị.”
Cuối cùng chỉ còn một mình Sở Diêm đứng chôn chân tại chỗ.
Một lúc sau, y quay người bước đi. Mà hướng đi đó, không phải trở về phòng, cũng không phải với Sở Ngân cùng chung một hướng.
Bình luận