Mấy người ở Vinh Thọ đường cách đó không xa cũng biết chuyện Nhược Vi phái người tặng lễ tới, sau khi mấy người biết tin tức hiển nhiên cũng rất cao hứng.
Quản gia gọi vị hộ vệ tặng lễ tới, cầm tấm danh mục quà tặng mà hộ vệ đưa cho, kích động đi trở lại Vinh Thọ đường.
“Thỉnh an các vị chủ nhân, nô tài đã an bài vị tiểu ca tới tặng lễ kia đi nghỉ ngơi rồi ạ, đây là danh mục quà tặng mà vị tiểu ca đó mang đến, xin chủ tử xem qua.”
Mấy người thấy quản gia trong ngày thường rất chững chạc lúc này cầm tấm danh mục quà tặng này lại có chút kích động, không biết chuyện gì khiến vị quản gia chững chạc này lại kích động thành bộ dáng như vậy.
Cố Thanh Liên nhận lấy danh mục quà tặng trong tay quản gia vừa nhìn, cũng là trong nháy mắt trợn to cặp mắt, há hốc mồm ra, hồi lâu cũng không đóng lại, làm mấy người khác cũng hiếu kỳ không thôi, thoạt nhìn một danh mục quà tặng rất bình thường mà lại khiến nàng dâu ( thê tử) luôn luôn có kiến thức rộng rãi kinh ngạc thành bộ dáng như vậy.
Lão thái thái thấy bộ dáng kinh ngạc của Cố Thanh Liên, cũng tò mò không thôi đem danh mục quà tặng lấy tới vừa nhìn, quả nhiên, lão thái thái nét mặt cũng trở thành như vậy, hai người bên cạnh thấy mẹ chồng cùng nàng dâu cả hai người đều như vậy, cũng không ngừng tò mò đem danh mục quà tặng cầm qua vừa nhìn, nhất thời, hai người nét mặt giống nhau như đúc, cũng kinh ngạc không thôi.
Trên danh mục quà tặng đến tột cùng viết cái gì có thể khiến mấy vị chủ tử kinh ngạc như vậy? Những người làm đứng ở một bên phục vụ trong lòng nghi ngờ suy nghĩ.
“Mẹ, nha đầu Nhược Vi này cũng quá thông minh rồi, mùa đông thế nhưng nàng vẫn có thể trồng ra các loại rau xanh này, nhưng mà vật này cũng đưa đến thật đúng lúc, ngày mai vừa đúng dịp cần dùng tới, bây giờ có thể thêm mấy món rau dưa tươi xanh vào thực đơn rồi mà còn có thể tạo thành chuyện rất đổi hành diện nữa chứ.” Cố Thanh Liên một lúc sau cảm khái nói.
“Đúng vậy a, cũng may là nha đầu này nghĩ tới chúng ta, tất cả vật dụng cần dùng trong nhà đều tặng nhiều hơn một chút, không phải vì mình làm y phục, thì cũng chính là đồ ăn tốt, nha đầu này là một đứa bé rất hiếu thuận.” Lão thái thái cười vui vẻ nói, có cháu dâu hiếu thuận như vậy tâm tình lão thái thái đương nhiên tốt rồi.
Nhược Vi đã từng tặng cho lão thái thái vài bộ quần áo, khiến trong lòng lão thái thái cảm thấy Nhược Vi là một người rất thân thiết, có cái gì cũng nhớ tới lão nhân như bà đây, tuy còn chưa có gặp mặt nhưng Nhược Vi đã cứ như vậy mà đem lòng của lão thái thái cùng lão thái gia thu phục mất rồi, có thể nói là làm không uổng phí.
“Nha đầu Nhược Vi đưa loại mật ong gì đó ta cùng lão già đã uống, thấy thân thể quả thật thay đổi tốt hơn rất nhiều, cũng thua thiệt cho nha đầu này phải nhớ đến hai vị lão gia già khọm như chúng ta đây!” Lão thái thái vui mừng nói.
“Mẹ, tối hôm nay sai phòng bếp làm mấy loại rau dưa mà nha đầu Nhược Vi đưa tới, để cha cùng mẹ nếm thử một chút hiếu tâm của cháu dâu ạ”.
“Được, con phân phó đi!” Lão thái thái hớn hở đồng ý, mặc dù nói Hiên Viên gia cũng coi là rất có tiền, nhưng là muốn ăn rau dưa tươi xanh còn là rất khó.
Lão thái thái vốn chính là người có sở thích ăn uống thanh đạm, vừa đến mùa đông, lão thái thái thường là khẩu vị đặc biệt không tốt, mùa đông phần lớn là chỉ có cá cùng thịt heo, rau dưa ít đến thương cảm, khiến lão thái thái rất là phiền não, hiện tại Nhược Vi trong mùa đông vẫn trồng ra được rau dưa, lão thái thái thật có lộc ăn.
Đầu bếp phòng bếp chứng kiến rau dưa xanh tươi mơn mỡn được đưa đến đây thì cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất, vẫn là bị người khác đẩy bả vai vài cái mới phục hồi tinh thần lại mạ chuẩn bị nấu ăn.
Tất cả mọi người ở phòng bếp bị chuyện rau dưa tươi xanh này làm cho chấn động vô cùng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong mùa đông bọn họ thấy được rau dưa tươi xanh đến như vậy.
Lúc ăn cơm tối lão thái thái cùng lão thái gia so với bình thường ăn hơn một chén, phu thê Hiên Viên Kiệt cũng ăn không ít, mấy đĩa rau dưa cũng bị càn quét sạch sẽ, mấy chủ tử cũng đều ăn rất hài lòng.
Lão thái thái thật lâu rồi mới ăn được một bữa ăn hài lòng đến như vậy, nghĩ đến có thể mấy ngày nữa rau dưa lại không còn nữa rồi, tâm tình lại trở nên không xong, Cố Thanh Liên nói để Nhược Vi lại đưa tới thêm nữa liền được rồi, Nhược Vi hiếu thuận như vậy, không cần bọn họ nói khẳng định cũng sẽ đưa tới, lão thái thái mới vui vẻ đi nghỉ ngơi.
Bình luận