Nhược Vi rất cảm tạ Quái lão đầu đã giúp đỡ mình nhiều như vậy, vì vậy cũng muốn đi lên núi chúc tết ông ấy sớm một chút.
Kể từ sau khi Quái lão đầu tìm người trở về để huấn luyện, thì thời gian ở tại sơn cốc nhiều hơn ở nhà, Nhược Vi cũng thường lên núi, bởi vì tập võ ở trong sơn cốc mới đạt hiệu quả cao nhất. Hơn nữa Quái lão đầu còn muốn dạy Nhược Vi rất nhiều thứ khác.
Trong khoảng thời gian học võ này, Nhược Vi đã học được rất nhiều thứ từ chỗ Quái lão đầu mà từ trước tới giờ chưa bao giờ biết đến, Nhược Vi thật lòng rất cảm tạ Quái lão đầu đã tận tâm tận lực trợ giúp mình như vậy.
Thật may là đầu óc Nhược Vi đủ linh hoạt, mới theo kịp được tốc độ dạy của Quái lão đầu, và có thể hiểu những thứ này.
Quái lão đầu cũng cảm thấy Nhược Vi quả thật rất thông minh, năm đó chính lão cũng không học được nhanh như vậy. Trong lòng cũng rất vui vẻ chuyện mình có thể dạy ra một người đệ tử tâm đắc như vậy.
Sau khi dặn dò xong, Nhược Vi liền đi về hướng sơn cốc, hôm nay thời tiết rất lạnh, tuyết đọng lại từ cơn bão tuyết mấy ngày trước vẫn còn chưa tan hết, Nhược Vi khoác áo choàng thật dày.
Mặc dù với nội lực hiện tại Nhược Vi sẽ không cảm thấy lạnh, nhưng chỉ vừa nhìn thấy những độn tuyết trắng tinh kia thôi, trong lòng Nhược Vi đã cảm thấy rất lạnh mà nắm chặt lại áo choàng trên người.
Bây giờ người trong nhà cũng đã có thói quen thấy Nhược Vi cứ một mình đi ra ngoài làm việc, cũng quen chuyện Quái lão đầu cứ thường xuyên không có ở nhà, nhưng tất cả mọi người cũng rất hiểu biết mà không nghe không hỏi.
Nhược Vi thấy mọi người như vậy thì rất hài lòng. Người hay tọc mạch nhiều chuyện Nhược Vi rất không thích.
Nhược Vi ra khỏi cửa, đến chỗ không bị người khác để ý, vận dụng khinh công hướng sơn cốc bay tới.
Quen thuộc đường đi nước bước mà vào sơn cốc, nơi này hoàn toàn là một thế giới khác, trái ngược hoàn toàn với thế giới bên ngoài, rất ấm áp, hoàn toàn không có hơi thở của mùa đông.
Vừa vào sơn cốc một dãy nhà gỗ nhỏ rất đặc sắc liền đập vào trong mắt, còn có âm thanh huấn luyện từ xa xa truyền vào trong tai. Nhược Vi cũng biết bọn họ khẳng định vẫn còn đang huấn luyện.
Đi vào phòng bếp, Nhược Vi tính toán xuống bếp làm mấy món ăn mà Quái lão đầu thích ăn nhất, Nhược Vi mang đến rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cùng nước từ bên trong không gian.
Đến phòng bếp diện tích tuy nhỏ nhưng lại đầy đủ mọi thứ, Nhược Vi đem nguyên liệu từ bên trong không gian lấy ra đặt tất cả vào trong tủ.
Sau đó lại lựa ra những thứ nào muốn dùng đặt lên bàn nhỏ, Nhược Vi liền bắt đầu nấu cơm.
Quái lão đầu thích nhất là thức ăn do Nhược Vi làm, đây cũng là chuyện duy nhất trước mắt Nhược Vi có thể làm cho ông.
Tâm tình Nhược Vi rất tốt một mình ở phòng bếp chuẩn bị thức ăn, bên kia Quái lão đầu khi biết Nhược Vi tới, trong lòng cũng ngứa ngấy một chút, bởi vì Quái lão đầu biết Nhược Vi nhất định sẽ làm món ăn ngon cho lão trước tiên, mặc dù đang huấn luyện nhưng nước miếng của Quái lão đầu cũng kiềm không được mà chảy ra.
Thật vất vả mới huấn luyện xong, Quái lão đầu chạy thật nhanh về phía phòng bếp, xa xa đã có thể nghe thấy được mùi thơm của thức ăn.
Quái lão đầu như một trận gió lao vào phòng bếp, tay cũng không rửa, thấy món ăn làm xong bày trên bàn, trực tiếp sử dụng tay bốc lấy.
Nhược Vi ở một bên nhìn thấy mà buồn cười không thôi. Quái lão đầu vĩnh viễn vẫn là cái bộ dáng này.
Nhược Vi giơ cao chiếc đũa đang cầm trong tay gõ lên tay Quái lão đầu, vốn đang ăn ngon miệng lại bị Nhược Vi gõ một cái, lão giật mình thiếu chút nữa làm rơi thịt đang nắm trong tay.
Quái lão đầu mặt buồn khổ nhìn Nhược Vi, Nhược Vi hé miệng cười trộm.
Cái bộ dáng này của Quái lão đầu thật sự là rất buồn cười mà. Nhược Vi cảm giác mình cười đến nỗi bụng cũng sắp rút gân rồi.
Sau đó, Nhược Vi tập trung đem thức ăn làm cho xong, rồi lại bảo mấy người Xuân Phân đi vào giúp một tay bưng đồ ăn đến phòng chuyên dùng để ăn cơm.
Sau đó Nhược Vi vào phòng, tất cả mọi người ngồi xong, thấy Nhược Vi đi vào, từng người một cũng đứng dậy chúc tết Nhược Vi.
Thời gian dài chung đụng như vậy tới đây, hai mươi bốn người này đã rất sùng bái Nhược Vi, cũng rất cảm tạ Nhược Vi, ở trong mắt bọn họ, không có Nhược Vi cũng không thể có bọn họ bây giờ.
Không có được cuộc sống giống như người bình thường, lại càng không thể học được nhiều thứ như vậy.
Kể từ sau khi mọi người đến nơi này, mặc dù huấn luyện cực khổ, nhưng cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với trước kia, sẽ không bao giờ phải nghe những lời nhục mạ của người khác nữa.
Bọn họ cũng có thể dựa vào chính mình mà sống thật tốt, tất cả những thứ này đều do Các chủ cho. Hai mươi bốn người đều sùng bái Nhược Vi từ nội tâm, thật lòng nguyện ý dùng tánh mạng của mình để bảo vệ Nhược Vi.
Bình luận