Thanh Quỳ đi theo Triều Phong, men dọc theo bờ Vong Xuyên. Cốc Hải Triều không xa không gần theo sát phía sau. Không bao lâu, chỉ thấy sắc trời nhuộm sáng, ráng màu cam đỏ. Một vòng mặt trời đỏ mỉm cười lộ ra nửa khuôn mặt, nồng nhiệt mà dịu dàng.
Thanh Quỳ gần như rơi lệ. Nàng mở hai tay ra, cảm giác hơi ấm lọt qua các ngón tay, ngay cả lòng người cũng được sưởi ấm. Nàng hít sâu một hơi, mùi của bùn đất và cỏ xanh phả vào mặt. Hương hoa chim hót, tiếng người chó sủa.
Đây mới là nhân gian nàng sinh sống từ nhỏ.
Triều Phong và nàng sóng vai song hành, Cốc Hải Triều đi theo bảo vệ. Nhân gian tháng sáu thời tiết nóng bức, trên trán Thanh Quỳ đều lấm tấm từng giọt mồ hôi. Nhưng sắc mặt hắn lại xanh trắng, hiển nhiên thương tổn chưa khỏi hẳn. Lần trước sau khi từ Quy Khư trở về, hắn vốn đã bị thương. Lần này vì làm cho Ma tộc giải trừ lệnh cấm y, hắn lại tiếp tục bị thương.
Cho dù Thanh Quỳ cẩn thận điều dưỡng, nhưng cũng không thể khôi phục lại trong một khoảng thời gian ngắn được.
Hắn cũng không quá để ý, nói: “Nơi này là Lôi Hạ Trạch, chúng ta ở đây chờ một người.”
“Chờ người?” Thanh Quỳ nhìn nhìn phía trước, hỏi, “Chờ ai?”
Trên môi Triều Phong lộ ra một nụ cười, nói: “Người mà nàng muốn gặp nhất.”
Thanh Quỳ nhất thời cả người đều khẩn trương hết lên —— là Dạ Đàm sao? Nàng nhìn quanh tứ phía, lại không dám hỏi.
Cách đó không xa, Dạ Đàm vượt qua biên giới Yêu tộc, bước vào Lôi Hạ Trạch. Mới vừa đi được vài bước, nàng thoáng nhìn thấy người đang chờ ở ven đường, cả người như bị đánh mạnh một cú.
Thanh Quỳ? Nàng dùng sức dụi dụi hai mắt, lẩm bẩm nói: “Ta xuất hiện ảo giác sao?”
Thanh Quỳ lại rơi nước mắt, nàng ra sức vẫy tay với Dạ Đàm. Dạ Đàm xông đến, nhưng liếc mắt thấy Triều Phong và Cốc Hải Triều bên cạnh Thanh Quỳ, nàng nhất thời dừng bước.
“Là ngươi à?” Nàng vẻ mặt đề phòng.
Phía sau Triều Phong và Thanh Quỳ, Cốc Hải Triều vẫn còn chưa quên được, lần đầu tiên gặp mặt Dạ Đàm đã đâm hắn một nhát. Hắn hừ một tiếng, quay mặt đi. Triều Phong ngược lại tỏ vẻ bình thản: “Đã lâu không gặp.”
Dạ Đàm bắt chước Cốc Hải Triều, cũng hừ một tiếng, lúc này mới vọt tới trước mặt Thanh Quỳ, ôm nàng một cái thật chặt. Thanh Quỳ ở trước mặt Triều Phong, không dám gọi tên Dạ Đàm, chỉ hỏi: “Muội sống thế nào?” Nàng sờ sờ mặt Dạ Đàm, lại đau lòng, “Sao mới đi Thần tộc có mấy ngày, cả người đều gầy đi rồi.”
Dạ Đàm ngược lại chẳng hề để ý điều này, kề sát vào tai nàng nhẹ nhàng nói: “Ta có thể sống được đã tốt lắm rồi! Sau này nếu Thiên giới có mưa sao băng, tỷ ngàn vạn lần đừng đi xem nha!” Nàng ôm ôm eo Thanh Quỳ, nói, “Tỷ ngược lại béo ra một chút rồi, thức ăn ở Ma tộc rất ngon à? Tại sao Thiên giới chỉ có đồ chay thôi chứ?”
Thanh Quỳ đương nhiên là béo lên một chút, thức ăn trong Triền Hồn động quả thực rất dưỡng người. Mắt thấy muội muội ở ngay trước mắt, lòng nàng chan chứa thương yêu: “Thiên giới luôn ăn chay mà. Muội không có chuyện gì là tốt rồi, mấy ngày nay, ta mỗi ngày đều rất lo lắng cho muội.”
Dạ Đàm nhìn thấy nàng, lòng tràn đầy vui mừng, ngay cả phong hàn cũng tự nhiên khỏi hẳn. Nàng vùi mặt vào trong cổ Thanh Quỳ: “Ta cũng lo lắng cho tỷ. Thế nào, ở Ma tộc chơi có vui không? Ma hậu còn gây khó dễ cho tỷ nữa không?”
Một chỗ nguy hiểm như vậy, nàng lại chỉ quan tâm chơi vui không thôi. Thanh Quỳ lắc đầu, nói: “Ma hậu gần đây bị cấm túc, Nhị điện hạ Đỉnh Vân cũng bị tước binh quyền.” Nàng biết Dạ Đàm nghịch ngợm, hỏi: “Muội ở Thần tộc, không gây họa gì chứ?”
“Ách……” Dạ Đàm chột dạ, “Ta…… ta có gây họa gì đâu, ta ở Thần tộc biểu hiện rất tốt. Bọn họ đều…… ừm, đều khá vừa lòng.”
“Vậy là tốt rồi.” Thanh Quỳ từ bên hông lấy ra một viên đan dược, đút vào trong miệng Dạ Đàm, “Hai ngày nay có phải lại chạy ra ngoài chơi rồi không, bị bệnh cũng không đi bốc thuốc. Không phải ta đã cho muội một phương thuốc trị cảm lạnh rồi sao?”
“Phương thuốc đó của tỷ thực sự rất đắc đấy.” Dạ Đàm vừa nghĩ đến chuyện này, vẫn còn đau ruột, nói: “Nào có ai cầm tám lượng bạc đi mua một thang thuốc chỉ để trị phong hàn đâu? Ui, nếu tỷ đã quay về rồi, chúng ta cùng vào trong cung thăm phụ vương đi!”
Thanh Quỳ khẽ giật mình, lập tức hiểu được ý của nàng —— chỉ cần hai người họ đồng thời trở về Li Quang thị, có Li Quang Dương làm chủ, Thanh Quỳ đương nhiên không cần quay về Ma tộc nữa. Cứ như vậy quay về nhân gian thôi sao?
Nàng bỗng dưng phát hiện, mình vậy mà lại chần chừ. Nhưng vì sao chần chừ chứ? Nàng là Li Quang Thanh Quỳ, là Thiên phi Thần tộc định ra từ nhỏ. Há có thể chần chừ?
Nàng xoay người lại nhìn Triều Phong, Triều Phong cũng đang nhìn nàng. Mặc dù cách khá xa, tỷ muội hai người nói chuyện giọng cũng rất nhỏ, nhưng với nhĩ lực của hắn, không thể không nghe thấy được.
Nàng vẫn cứ muốn trở về. Tâm trạng Triều Phong có hơi trầm xuống, quả nhiên, Thanh Quỳ đi tới phía bên này, nhẹ thi lễ, nói: “Tam điện hạ, ta muốn tiện thể đi thăm phụ vương một chút, vẫn mong điện hạ cho phép.”
Lúc nàng nói lời này, chữ chữ đều bình thản, giống như thực sự chỉ là về nhà thăm người thân, mà không phải từ biệt rời xa.
Thật là vô tình quá đi, chỉ vừa nghĩ đến điều này thôi, ta cũng đã thấy đau lòng rồi.
Triều Phong chăm chú nhìn nàng, cách khói ráng nhân gian, mỉm cười với nàng.
Bình luận