Bộ Vi Nguyệt lệnh cho tất cả Thủy Tiên hoa hành động, tìm kiếm Bộ Thanh Từ. Còn bản thân nàng lại rời khỏi Diêm Sơn —— vạt áo kia, hiển nhiên là đồ của “Li Quang Thanh Quỳ”. Bộ Thanh Từ trước khi chết, còn nhắc tới Đông Khâu Xu. Đông Khâu Xu cũng không phải là người thích xen vào chuyện của người khác. Giữa ông ta và “Li Quang Thanh Quỳ” có thể có điểm gì tương đồng nhỉ?
Bộ Vi Nguyệt chỉ cần nghĩ thoáng qua, liền cảm thấy lời lúc trước Đan Hà thượng thần nói quả thực rất có lý. Thân phận của tiện tì này vẫn còn nghi vấn.
Nghĩ tới điều này, nàng trực tiếp đi về phía Ma tộc, dự định thăm hỏi Ma hậu.
Vong Xuyên Ma tộc, Bỉ Ngạn hoa nảy nở chẳng tàn. Mây tía ẩn hiện trong dòng sông, thỉnh thoảng có thể thấy được ma ngư bơi lội. Hiện giờ Triều Phong đang ở Cùng Tang đốc chiến, nơi này do Ô Đại trấn thủ.
Bộ Vi Nguyệt thân là Thần tộc, vốn là không được vào. Nhưng Ma tộc tính tình khát máu tham lam, không có gì mà ma thù không giải quyết được. Bộ Vi Nguyệt đối với những quy luật này rõ như lòng bàn tay, nàng trả giá rất cao, không chỉ có thể tiến vào Ma giới, mà còn không cần tốn nhiều công sức đã trà trộn được vào Bất Hoặc đình giam lỏng Ma hậu.
Bất Hoặc đình vẫn trôi bồng bềnh theo nước như cũ, Bộ Vi Nguyệt lại gần như không nhận ra Ma hậu Anh Chiêu!
Chỉ thấy búi tóc bà xõa tung, khuôn mặt khô héo, ánh mắt càng tán loạn không ánh sáng. Bà ngồi dựa ở trong đình, góc áo thòng xuống nước, vò nát một đóa hoa Bỉ Ngạn cầm trong tay, cả đầu ngón tay đều là sắc đỏ loang lổ.
Bộ Vi Nguyệt âm thầm kinh hãi —— mới chỉ qua bấy nhiêu thời gian, Anh Chiêu lại có thể biến thành cái bộ dạng này rồi.
Một điên phụ như vậy, thực sự có thể giúp mình được sao?
Trong lòng nàng nghĩ như vậy, nhưng người lại không tự chủ được mà bước vào trong đình.
“Bộ Vi Nguyệt bái kiến Ma hậu.” Nàng cung kính thi lễ, Ma hậu trước mặt không hề phản ứng lại, chỉ thì thào tự nói: “Đỉnh Vân, con xem, hoa ở Vong Xuyên này nở được nhiều lắm.” Bà lại hái thêm một đóa hoa từ trên bờ, nhẹ giọng nói, “Con từng nói mẫu hậu giống như những bông hoa này, luôn nở không tàn. Con xem, những bông hoa này vẫn còn nở này.”
Bà dĩ nhiên thần trí không tỉnh táo, Bộ Vi Nguyệt ngồi xổm xuống trước mặt bà, nói: “Đỉnh Vân đã chết rồi.”
Nàng không lưu tình chút nào, chọc thẳng vào chỗ đau của Anh Chiêu, Anh Chiêu lại dường như không nghe thấy lời của nàng. Bộ Vi Nguyệt đành phải tiếp tục nói: “Người biết rõ ai giết hắn, đúng không?”
“Là ai giết nó?” Hai mắt Anh Chiêu từ từ nổi đỏ, giống như bị sát khí điên cuồng tràn ngập, “Triều Phong, là kẻ bỉ ổi lai lịch không rõ đó!”
Bộ Vi Nguyệt cảm thấy trong lòng có chút an ủi —— còn có thù hận là tốt rồi. Nhưng mà…… Triều Phong…… không phải Hữu Cầm đã thừa nhận chuyện này là chàng gây nên sao? Vì sao Anh Chiêu luôn miệng, khăng khăng chỉ hung thủ là Triều Phong?
Bộ Vi Nguyệt nhíu mày, thử dò hỏi: “Triều Phong giết Đỉnh Vân? Ma hậu tận mắt nhìn thấy sao?”
Anh Chiêu đánh ra một chưởng, Bộ Vi Nguyệt nghiêng người tránh đi. Chưởng phong của bà xuyên qua Bất Hoặc đình, đánh nổi cơn sóng ngất trời: “Là hắn giết con của ta!” Bà chữ chữ đổ máu, Bộ Vi Nguyệt chậm rãi dụ dỗ: “Thế nhưng hiện tại, kẻ thù giết chết ngài ấy vẫn còn sống rất tốt, Ma hậu lại tự suy sụp đến nông nỗi này. Ma hậu có biết không, Triều Phong đã đem tội danh sát hại Đỉnh Vân đẩy sạch sẽ cho Huyền Thương quân rồi. Chỉ sợ sắp không qua mấy ngày nữa, hắn sẽ trở thành Thái tử của Ma tộc.”
“Đẩy cho Huyền Thương quân?” Trong mắt Ma hậu cuối cùng cũng có vài phần minh mẫn.
Bộ Vi Nguyệt nói: “Đúng vậy. Hiện giờ hắn lấy danh nghĩa thay huynh báo thù, đang dẫn binh tấn công Cùng Tang. Sau trận chiến này, e rằng…… Ma giới sẽ đổi chủ. Mẫu phi của hắn, cũng sẽ mẹ cậy thế con, vào làm chủ Thần Hôn đạo.”
Nàng suy đoán được tâm tư của Ma hậu, bà ta oán hận Triều Phong như thế, chắc chắn càng căm thù thân mẫu của Triều Phong hơn.
Quả nhiên, nàng vừa nhắc tới Tuyết Khuynh Tâm, trong đôi mắt của Anh Chiêu liền sắp nhỏ ra nọc độc.
“Tiện nhân kia đừng hòng!” Ma hậu chợt đứng dậy, nhưng choáng váng một trận, suýt chút nữa ngã xuống Vong Xuyên.
Bộ Vi Nguyệt vội đỡ lấy bà, nói: “Nương nương ưu sầu bi thương quá độ, chỉ sợ là tổn thương nguyên thần rồi.” Nàng dìu Anh Chiêu ngồi xuống, nói, “Giờ này khắc này, bi thương không làm nên chuyện gì. Kẻ thù còn đang tự mãn đắc chí, nương nương há có thể tự ai oán hối tiếc?”
Nàng suy nghĩ một chút, cố ý kéo mầm họa hướng về phía vị công chúa Li Quang thị được đưa vào Ma tộc kia, nói: “Hơn nữa, Li Quang thị vốn dự định gả vị công chúa kia vào Ma tộc, hiện giờ…… chỉ sợ cũng sắp thuộc sở hữu của Triều Phong rồi.”
Nàng cố ý thám thính phản ứng của Anh Chiêu, quả nhiên, Anh Chiêu vừa nghe đến người này, lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Tiện tì đó, nàng ta vốn do chính Triều Phong tiến cử, e là đã sớm có tư tình với hắn. Đỉnh Vân đáng thương của ta, một mực khờ dại, rốt cuộc bị kẻ khác hãm hại mà không hay biết……”
Nước mắt bà lăn xuống, từng giọt như châu ngọc. Bộ Vi Nguyệt đối với sự đau khổ của bà, tự nhiên là không chút động lòng.
—— ngu xuẩn như vậy, xứng đáng cảnh già thê lương.
Nàng đến đây cũng không phải để an ủi Anh Chiêu, nàng chỉ cố tình hỏi thăm một vài chuyện có lợi với chính mình, nói: “Nguyên nhân cái chết của Đỉnh Vân điện hạ, nương nương thực sự không hiểu rõ tình hình chút nào sao?”
Anh Chiêu nói: “Chúc Cửu Âm và con trai ta cùng bị tập kích, sau khi trúng độc hắn chạy về, chính miệng nói cho ta biết, Đỉnh Vân là bị Triều Phong giết chết. Hắn còn nói……”
Anh Chiêu sững người, Bộ Vi Nguyệt vội hỏi: “Hắn còn nói cái gì?”
Ma hậu suy nghĩ thật lâu, cả người như thể hồ quán đỉnh (*).
(*) thể hồ quán đỉnh: tưới sữa tươi lên đầu | Phật giáo: truyền thụ trí tuệ; giúp người triệt để giác ngộ | chợt có giác ngộ, có gợi ý; bỗng nhiên hiễu rõ | cảm giác mát rượt thoải mái.
Bà nhớ lại từng lời từng chữ Chúc Cửu Âm đã nói: “Hắn nói, phàm nhân công chúa ở Ma tộc này là giả! Người được gọi là Dạ Đàm công chúa đó, thực ra là Li Quang Thanh Quỳ vốn phải gả đi Thần tộc Thiên giới!” Mấy ngày nay, bà sa vào bi thương, lời nói của Chúc Cửu Âm trước khi chết, bà cũng không hề ngẫm nghĩ. Hôm nay đột nhiên nhớ ra, trong lòng chấn động.
“Tuyết Khuynh Tâm và con nhỏ đê tiện đó, đã sớm muốn hại chết Đỉnh Vân, mưu đồ đại vị!” Hô hấp của Anh Chiêu dần dần dồn dập. Bộ Vi Nguyệt quả thực muốn cười ra tiếng —— Hữu Cầm, chàng xem, ngay cả trời cũng giúp ta!
Nàng nhẹ giọng nói: “Nếu ta là nương nương, tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết. Ai dám hủy đi niềm hy vọng của ta, ta liền khiến nàng ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”
Tay phải Anh Chiêu nắm chặt lấy lan can của Bất Hoặc đình, móng tay bà nứt gãy, đầu ngón tay thấm máu. Dường như đến tận giờ phút này, bà mới cẩn thận đánh giá Bộ Vi Nguyệt: “Ngươi là người phương nào?”
Bộ Vi Nguyệt chậm rãi lùi ra phía sau hai bước, nhẹ nhàng hạ bái: “Thần tộc Hoa Thủy Tiên điện Bộ Vi Nguyệt, nguyện dốc hết toàn lực, trợ giúp nương nương báo thù rửa hận.”
Giọng nói của Anh Chiêu khàn khàn, sau khi bà tỉnh táo lại, cũng không còn hồ đồ nữa, hỏi: “Thứ ngươi mong muốn là gì?”
Trong mắt Bộ Vi Nguyệt cũng bùng lên một ngọn lửa: “Thiếu Điển Hữu Cầm.”
Bốn chữ này, đã nói lên tất cả.
Bình luận