Mấy chục trái cấm linh tu, với linh lực hiện tại của Huyền Thương quân, có thế nào cũng nên rối loạn thần trí mới phải.
Nhưng…… tại sao một chút tác dụng cũng không có?
Đan Hà thượng thần và Bộ Vi Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, Bộ Vi Nguyệt nói: “Có phải những quả này thượng thần đã để quá lâu, hết hạn rồi không?”
“Điều này sao có thể?!” Đan Hà thượng thần vừa tức giận vừa bối rối — có trời mới biết phải giữ lại nhiều trái cấm linh tu như vậy khó khăn ra sao. Tư tàng trái cấm linh tu, ở Thiên giới chính là trọng tội.
Bà lẩm bẩm nói: “Chẳng lẽ quân thượng còn có vật gì hộ thân sao?” Bà tràn trề hy vọng mà nhìn về phía Bộ Vi Nguyệt, hỏi, “Hay là ngươi ăn thêm mấy quả nữa đi?”
Bộ Vi Nguyệt xua xua tay, cái này thật không phải là nàng không muốn thử nữa, chủ yếu là thực sự đã no đến không ăn nổi.
– – vấn đề này không nằm ở dược hiệu, mà là nằm ở sức ăn của riêng mỗi người!
Bộ Vi Nguyệt nấc một cái, cho dù hai người có nghĩ nát óc, nhưng làm sao có thể đoán được, trước kia Dạ Đàm đã ăn tới ba trăm trái cấm linh tu luôn đấy! Huyền Thương quân thích ứng với dược tính quá mạnh như thế, thì làm sao có thể đem mấy chục quả nho nhỏ này để vào mắt chứ?
Bộ Vi Nguyệt nói: “Thượng thần hãy tạm ẩn thân trước đi, ta đánh thức chàng thử xem.”
Đan Hà thượng thần rất nhanh che giấu hơi thở, nếu là trước đây, với tu vi của bà, Huyền Thương quân không thể nào không phát hiện được. Nhưng mà hiện tại, suy cho cùng thì nay đã khác xưa rồi.
“Hữu Cầm?!” Bộ Vi Nguyệt nghiêng người, nhẹ nhàng vỗ vai Huyền Thương quân.
Huyền Thương quân tuy là mệt mỏi, nhưng giấc ngủ của hắn vốn ngắn, hắn mở choàng mắt, thấy người trước mặt thì khẽ giật mình một cái.
“Vi Nguyệt?!” Hắn ngồi dậy, nhìn trái ngó phải, hiển nhiên, đám người Dạ Đàm vẫn chưa trở về. Hắn hỏi: “Vì sao cô lại ở đây?”
Bộ Vi Nguyệt dù rằng lòng mang ý nghĩ xấu xa mà đến, thế nhưng lúc này cũng nhịn không được mà đỏ mắt: “Chàng cứ như vậy rời đi, ta thực sự không yên lòng. Chàng xem chàng kìa, vậy mà lại ở một chỗ như vậy……”
Lời nàng nói ra đều là tình chân ý thiết, Huyền Thương quân dịu giọng đi, nói: “Ta mọi thứ đều tốt. Cô không nên một mình đến thăm. Trở về đi.”
Bộ Vi Nguyệt và Đan Hà thượng thần đang ẩn thân ở trong một góc liếc nhìn nhau, hai người nhìn thấy sự kinh ngạc và bất lực trên mặt đối phương — nhiều trái cấm linh tu như thế, vì sao không hề ảnh hưởng tới hắn?
Nghi hoặc không được giải, nhưng lại không thể hỏi. Bộ Vi Nguyệt đành nói: “Hữu Cầm, ta biết chàng cực có cảm tình với nữ tử giả mạo Thiên phi kia. Nhưng cứ trốn chạy bên ngoài như vậy cũng không phải cách. Chẳng lẽ chàng thực sự vì nàng ta mà nhẫn tâm khiến cho Thiên giới rung chuyển, bệ hạ và Thần hậu lo lắng không yên sao?”
Nàng nói mấy câu này, ngược lại phát ra từ tận đáy lòng. Huyền Thương quân nói: “Ta có phụ Thiên giới, nhưng chuyện này vốn là không thể lưỡng toàn. Cô không cần khuyên nữa, rời khỏi đây đi.”
Quả nhiên vẫn…… cố chấp giống như trước kia. Bộ Vi Nguyệt nói: “Như thế nào là không thể lưỡng toàn? Chàng có thể khuyên giải bệ hạ trước, tạm thời giam giữ nàng ta. Trước khi Thiên giới điều tra rõ chân tướng, cũng sẽ không ủy khuất nàng ta. Chàng cần gì phải……”
Khi Huyền Thương quân tỉnh dậy, liền lại khôi phục vẻ lãnh đạm vô tình. Hắn nghiêm mặt nói: “Giam giữ nàng ấy, chính là ủy khuất nàng ấy.” Bộ Vi Nguyệt sửng sốt. Huyền Thương quân lại đuổi khách: “Hiện giờ tình thế khác biệt, lập trường cũng không gặp nhau. Cô nam quả nữ ở chung một phòng, cũng khó tránh bị nghi ngờ tình ngay lý gian. Vi Nguyệt không cần khuyên nữa, mau mau rời khỏi đây đi.”
Ngoài miếu nhỏ, Đan Hà thượng thần nghe lén hai người nói chuyện, cười lạnh trong lòng. Uổng cho mộng đẹp làm Thiên phi của Bộ Vi Nguyệt, Huyền Thương quân này thậm chí còn không đặt nàng ta vào trong lòng. Xem ra, chỉ cần trừ khử tiện tì nhân tộc kia, vậy con gái mình vẫn còn có cơ hội.
Bà hao tổn tâm cơ tính toán giúp con gái mình, mà ở Thiên giới, Bích Khung lại đang ngồi xổm bên cạnh Phi Trì.
Bình luận