Ngoài miếu cũ, Thần hậu Nghê Hồng giận dỗi bỏ đi.
Thiếu Điển Tiêu Y hiển nhiên muốn đuổi theo, ông ngự gió mà đi, nhưng chưa được bao xa, đã dừng bước. Cách đó không xa, Tuyết Khuynh Tâm bình thản đứng lặng. Thiếu Điển Tiêu Y muốn đóng băng dưới cái nhìn chăm chú của bà.
Tuyết thần Thiên giới ngày xưa luôn một thân thuần trắng không tì vết. Nhưng hiện tại, để phù hợp với lễ chế của Ma tộc, bà mặc y phục màu đen. Màu trắng lả tả trên áo, tựa như tuyết lẫn trong ao mực, giãy dụa muốn hòa hợp nhưng vẫn chưa được.
Thiếu Điển Tiêu Y ngừng hô hấp, làm sao dám tin, ở ngay trong một khắc đối diện này, thời gian hơn hai ngàn tám trăm năm lặng yên trôi qua.
Cả người ông như đá gỗ, đứng thẳng bất động tại chỗ. Tuyết Khuynh Tâm vẫn đang mỉm cười, giống như oán hận bao nhiêu năm qua không hề tồn tại. Bà khẽ nắm vạt váy, nhẹ nhàng hạ bái: “Triều Phong lông bông, để cho bệ hạ chê cười rồi.”
Giọng nói của bà vẫn trong trẻo như cũ, chỉ là thiếu đi sự mềm mại. Đúng mực, nhưng lại dường như có thêm chút quyến rũ.
Thiếu Điển Tiêu Y muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng mới phát hiện hình như có một đám mây bay chặn ngang cổ họng. Tuyết Khuynh Tâm đợi một lúc, chưa được đáp lại, bà cũng không giận, vẫn nhẹ nhàng bái lạy một lần nữa: “Cái bái lạy này là để cảm tạ ơn cứu giúp của bệ hạ.”
“Nàng……” Thiếu Điển Tiêu Y do dự từng chữ. Không muốn im lặng, lại sợ nói sai. Ông của giờ khắc này, rốt cuộc để kim thân của Thần đế chí tôn bong tróc ra từng mảng. Giống như năm tháng luân hồi, ông vẫn là thiếu niên ngây ngô non trẻ kia, còn tin vào chuyện vừa gặp đã yêu, lời thề sông cạn đá mòn.
Từ lúc chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ? Đó là câu ông luôn muốn hỏi nhưng lại không dám.
Nhưng bà từ thượng tiên Thiên giới rơi vào ma đạo, sinh hạ Triều Phong trong sự đuổi giết của Ma hậu Anh Chiêu. Sau đó gánh chịu sự phản đối của cả Ma tộc, trở thành Ma phi. Từ đó bị giam cầm ở Lạc Vi động hơn hai ngàn năm.
Trải qua một trận gió sương, bán song hàn nguyệt, sao có thể khỏe mạnh được?
Thiếu Điển Tiêu Y muốn đến gần bà, nhưng không dám. Cận hương tình khiếp (*), không gì hơn điều này.
(*) cận hương tình khiếp: một thành ngữ tiếng Trung, nói về cảm xúc phức tạp, không bình tĩnh được khi đi du lịch về quê nhà.
Tuyết Khuynh Tâm vuốt nếp gấp trên y phục, nhẹ giọng nói: “Ta đã từng đoán vô số lần, nếu như có thể gặp lại, bệ hạ sẽ nói gì đây? Ta tưởng rằng, sẽ là một câu “thật có lỗi”. Năm đó bệ hạ thất hẹn, ta ở trong đầu Bàn Cổ đợi bệ hạ suốt một đêm. Từ nhiệt tình như lửa, đến khi tâm như tro tàn. Ta nghĩ, bất kể như thế nào, trong lòng bệ hạ dù sao vẫn có chút áy náy.” Bà cười khổ, nước mắt đúng lúc thấm ướt hai hàng mi dày, tựa như trân châu vụn vỡ, “Nhưng không ngờ rằng, khi gặp lại, bệ hạ tiếc chữ như vàng, ngay cả lời xin lỗi dù rằng vô ích cũng không có.”
“Thật xin lỗi.” Thiếu Điển Tiêu Y rốt cuộc vẫn nói ra những lời này, như là vạch trần vết sẹo đè ép ở đáy lòng bao nhiêu năm, không dám chạm vào.
Tuyết Khuynh Tâm lại lần nữa treo lên mặt nụ cười, tựa như trời quang sau mưa ở nhân gian: “Ta cũng từng nghĩ, nếu bệ hạ nói ra những lời này, ta nên trả lời như thế nào? Chỉ là ta thật không ngờ. Ta đã không có cách nào buông bỏ, lại không có thân phận so đo nữa rồi. Nên trả lời bệ hạ như thế nào đây?”
Thiếu Điển Tiêu Y hơi hơi ngẩng đầu, để tránh rơi nước mắt, muốn bước chân tới gần, nhưng cơ thể lại không nhúc nhích được chút nào. Ngay trong khoảnh khắc ấy, chuyện xưa chợt ùa về. Ông đứng ở phía dưới đầu Bàn Cổ, thề với vị thần linh viễn cổ này, muốn dẫn người mình yêu thương nhất cao bay xa chạy, tiêu dao sơn thủy.
Thế nhưng, ông đã thất hứa.
Ông nói: “Phụ thần đột nhiên ngã xuống, Thần tộc như rắn mất đầu. Ta không thể cứ như vậy rời đi.”
Ông còn nói: “Yên Hà nhất tộc thế lực to lớn, Thiếu Điển thị kết thông gia với họ mới có thể đảm bảo Thần tộc yên ổn. Ta…… phải cưới Nghê Hồng làm vợ.”
Năm nghìn năm trước, mảnh vỡ rìu Bàn Cổ hiện thế. Hai tộc Thần Ma khai chiến ở bên bờ Quy Khư, đều là tình thế bắt buộc. Thần tộc nhờ vào thiên thời địa lợi, giết chết Ma tôn và Ma hậu, Ma tộc thảm bại. Bạch Cốt phu nhân không thể không phụ tá Viêm Phương khi ấy tuổi còn nhỏ vội vàng kế vị, hòa hoãn ổn định thời cuộc.
Từ ngoài nhìn vào, Thần tộc tiêu diệt kẻ địch mạnh, đoạt được vật báu, tựa hồ như vinh quang vô hạn. Nhưng trên thực tế, Thần đế vẫn luôn che giấu thương thế của mình. Thiếu Điển Tiêu Y đến tận khi bị triệu vào cấm điện của Bồng Lai cung giáng, mới phát hiện phụ thần của mình đã tới lúc hấp hối.
Thiếu Điển Tiêu Y không quá nguyện ý nhớ về phụ thần của mình, cũng giống như không muốn nhớ lại một ngày trước đại hôn của mình và Nghê Hồng.
Tuyết Khuynh Tâm quay về Thùy Hồng điện, chuốc cho ông say mèm, sau đó mang theo mảnh vỡ rìu Bàn Cổ trốn khỏi Thiên giới.
Chuyện cũ giống như một khuôn mặt tươi cười châm biếm, bị người cười nhạo chỉ có thể liếm lấy miệng vết thương rỉ máu, nhịn đau mỉm cười.
Bình luận