Trong ánh trăng mập mờ, Đế Lam Tuyệt đuổi theo vài bước, rồi từ từ dừng lại. Phía sau hắn, Tử Vu không biết đã đứng bao lâu.
Đế Lam Tuyệt dưới ánh trăng mất đi thần thái phấn khởi thường ngày, tựa như một chú chó con cụp cái đuôi xuống. Không hiểu vì sao, liền nảy sinh vài phần buồn bã.
“Tỷ ấy và huynh trưởng của ta là thật lòng yêu nhau.” Tử Vu nói. Đế Lam Tuyệt không muốn trả lời nàng, chỉ hỏi: “Sao ngươi lại ra đây?”
Tử Vu từ trong bóng của mái hiên đi tới, ánh sáng ngưng tụ trên người nàng rồi lại tan biến. Nàng nói: “Ta chưa bao giờ thấy huynh trưởng động lòng với một nữ tử đến như thế, ngươi buông bỏ đi.”
Đối mặt với nàng, Đế Lam Tuyệt lại ngay cả giọng nói cũng lạnh nhạt đi, hắn nói: “Chuyện của ta, không cần ngươi hỏi tới.”
Nói xong, hắn xoay người chuẩn bị trở về phòng, Tử Vu hỏi: “Tỷ ấy thực sự tốt đẹp đến như vậy? Tốt đẹp đến mức…… khiến cho ngươi ngay cả người trước mắt cũng không nhìn đến sao?” Nàng lần đầu tiên hỏi ra nỗi lòng của chính mình, nhưng đến cả giọng nói đều run rẩy không ngừng.
Thế mà dưới ánh trăng gợn sóng, Đế Lam Tuyệt chỉ lạnh lùng đáp lại một chữ: “Đúng.”
Sau đó, hắn trở vào phòng, khép cửa phòng lại. Tử Vu chỉ đứng ở trước cửa phòng hắn, mắt nhìn cánh cửa này khép kín ở trước mặt mình. Trước mắt cũng từ đèn hoa rực rỡ, biến thành màn đêm trùng điệp.
Thì ra, từ ấm áp đến lạnh lẽo, chẳng qua cũng chỉ là một cái chớp mắt như vậy.
Ma tộc, Thần Hôn đạo.
Chư ma bật ra một tràng tiếng cười, Đại Tế tư Tương Liễu nói: “Không thể tin được, đường đường là Thần tộc Thiên giới, lại có thể để cho người ngoài xâm nhập vào Bồng Lai cung giáng trộm bảo vật, hơn nữa còn suýt chút nữa là thành công. Thực sự là khiến cho người ta cười đến rụng răng.”
Ma tôn Viêm Phương tự nhiên cũng chế giễu: “Thiếu Điển Tiêu Y thực sự là tuổi già tối trí rồi, không cần làm chủ Thiên giới nữa cũng được.”
Bên cạnh, Bạch Cốt phu nhân ngược lại không có vẻ gì là vui mừng. Bà nói: “Mảnh vỡ rìu Bàn Cổ bị Thần tộc cướp đi, vậy mà các ngươi còn cười được à? Đây vốn nên là bảo vật thuộc về Ma tộc!”
Chư ma im lặng, cho dù là Viêm Phương cũng không dám tùy tiện đáp lời. Quả thực, bảo vật này vốn ở trên người Tam điện hạ Triều Phong. Chính vì sự xua đuổi không dung thứ của Ma tộc làm cho nó bị Thần tộc cướp đi.
Bạch Cốt phu nhân nói: “Tuyết Khuynh Tâm, mảnh vỡ rìu Bàn Cổ của Triều Phong là từ đâu mà có? Vì sao sau khi lấy được không giao nộp cho Ma tộc, mà lại bỏ vào túi riêng?”
Tuyết Khuynh Tâm đứng dậy, châm cho bà một ly trà nhỏ, vẫn là muôn vàn dáng vẻ: “Chuyện này, thần thiếp không hề biết rõ. Có lẽ là lúc trước khi tu bổ Quy Khư, Thiếu Điển Hữu Cầm đánh rơi nó, Phong nhi đã nhặt được. Về phần vì sao nó không công khai thì…… thần thiếp ngẫm lại, cũng có thể hiểu được. Lúc ấy Phong nhi tu bổ Quy Khư, dĩ nhiên là lập được công lớn. Nếu lại dâng bảo vật này lên, chẳng phải là quá mức nổi bật, che lấp hết tài năng của các hoàng tử khác sao? Dù sao trước đây thần thiếp cũng đến từ Thiên giới. Từ nhỏ thần thiếp đã dạy nó, làm việc gì cũng phải cẩn thận, nhún nhường huynh trưởng. Cần phải biết huynh trưởng mới là đích tử chính thống. Nó chắc hẳn…… là đã nghe lọt tai rồi.”
“Ngươi thật đúng là xảo ngôn lệnh sắc (*), thiệt xán liên hoa (*)!” Ma hậu Anh Chiêu đứng dậy, đôi con ngươi như rướm máu, “Vậy nó dùng mảnh vỡ rìu Bàn Cổ chặt đứt Hình Thiên ngự ma lệnh, phản bội Ma tộc, cũng là vì nhún nhường huynh trưởng à?!”
(*) xảo ngôn lệnh sắc: lời nói tốt đẹp, nhan sắc hòa thiện, hết lòng làm/thể hiện đẹp ở bên ngoài, chuyên chú làm đẹp lòng người khác. “Xảo” và “lệnh” đều mang ý nghĩa tốt đẹp. Tuy nhiên ở đây nên giải thích là giả trang dáng vẻ hòa ngôn duyệt sắc – dáng vẻ ngôn ngữ hòa nhã.
(*) thiệt xán liên hoa: Điển cố “thiệt xán liên hoa” xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc. Cao tăng truyện cùng Tấn thư – Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng có ghi: Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không bao lâu, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào lòng thư sướng. Người đời sau dùng “thiệt xán liên hoa” hay lưỡi sáng hoa sen để chỉ tài ăn nói.
Tuyết Khuynh Tâm nhẹ nhàng thi lễ, đáp lời: “Ma hậu nói rất phải. Nó làm ra chuyện cuồng vọng như thế, hiển nhiên là không hề có ý đồ với ngôi vị Thái tử. Đứa nhỏ này tâm tính không màng danh lợi, mọi người chắc hẳn cũng đã nhìn thấy rõ trước mắt rồi.”
“Không màng danh lợi?” Ma hậu Anh Chiêu nghe thấy mấy chữ này, chỉ cảm thấy cả thế giới đều hoang đường đến cực điểm, “Mẫu tử các ngươi trăm phương ngàn kế, không để lộ tài năng suốt hai ngàn tám trăm năm, mưu đồ đến bước này, vậy mà ngươi còn mặt mũi nói ra bốn chữ “không màng danh lợi” á?”
Tuyết Khuynh Tâm khẽ thở dài: “Ma hậu răn dạy, Khuynh Tâm khắc ghi trong lòng, không dám nhiều lời.”
Anh Chiêu phẫn nộ tới cực điểm, nhưng mà luận tài ăn nói, bà không bằng Tuyết Khuynh Tâm một phần vạn. Bà giận dữ, tạt ly trà nóng trước mặt qua. Tuyết Khuynh Tâm đương nhiên là không sợ chút bỏng rát đó, nhưng bị tạt nước trà vào mặt, tự nhiên cũng sẽ không tránh khỏi hoảng loạn.
Bà lại hạ mi mắt xuống, không sợ không giận, chỉ ngoan ngoãn quỳ xuống. Anh Chiêu chỉ vào bà nói: “Con trai ngươi làm ra chuyện vô sỉ như thế, ngươi còn mặt mũi ở đây biện bạch cho nó nữa sao! Đừng tưởng rằng hại chết Đỉnh Vân, ngươi có thể lên mặt! Chỉ cần bản cung còn sống một ngày, ngươi vĩnh viễn chỉ là thiếp thất!”
Tuyết Khuynh Tâm dịu dàng hạ bái, nói: “Khuynh Tâm tạ ơn Ma hậu dạy bảo.”
Bên cạnh, trong lòng Viêm Phương vốn cũng có nghi ngờ, nhưng lúc này lại vô cùng không vui. Ông đứng dậy nâng Tuyết Khuynh Tâm lên, nhíu mày nói: “Làm cái gì vậy?!” Vừa nói, ông vừa bấm tay niệm chú, lau đi nước dính đầy mặt đầy cổ Tuyết Khuynh Tâm.
Anh Chiêu cười lạnh trên mặt, ánh mắt lại bị sự đau thương làm cho đóng băng.
Đây là nam nhân mình từng toàn tâm dựa vào. Bà chậm rãi ra khỏi Thần Hôn đạo, người như cành khô lá rụng tiêu điều héo úa.
Yêu tộc, Chước Xuân tuyền.
Dưới ánh trăng như mờ ảo thơ mộng, núi xanh bao bọc, trăm hoa quây quần bên một con suối tiên như thế. Phía trên mặt suối, khói nhẹ bốc hơi từ nước lượn lờ, khiến cho nước suối trong tựa gương như phủ thêm một kiện sa y mềm mại.
Huyền Thương quân bị Dạ Đàm lôi kéo, xuyên qua hoa cỏ um tùm, đi tới bên bờ hồ. Gió núi quất vào mặt, quét tới ánh trăng trắng như tuyết. Dạ Đàm nói: “Nơi này chính là Chước Xuân tuyền đó! Mau tới đây!”
Ánh mắt Huyền Thương quân u ám, hỏi: “Nàng đã từng tới đây với ai rồi?”
Ách…… sơ suất rồi! Dạ Đàm vội vàng nói: “Ta chưa tới bao giờ!”
Dứt lời, nàng buông ra đã muốn chạy. Huyền Thương quân chặn ngang bắt lấy nàng, nói: “Còn dám nói dối! Nàng đã cùng Đế Lam Tuyệt tới rồi đúng không?” Nói đến mấy chữ cuối, giọng nói đã vô cùng nghiêm khắc, hiển nhiên là giấm chua ngàn năm không quá hợp khẩu vị.
Bình luận