Bồng Lai cung giáng.
Thiếu Điển Tiêu Y cùng nhóm tinh quan đã khai triển tính toán vô số lần, cuối cùng định ra chuyện thay đổi tinh tượng. Pháp Tổ nói rất không sai, tự ý thay đổi tinh tượng chính là hành động trái đạo trời. Cho dù là linh hồn của các vì sao, cũng chắc phải trả một cái giá vô cùng nặng nề.
Sau khi triển khai tính toán tinh đồ xong, chư tinh lui ra. Nhưng Thiếu Điển Tiêu Y vẫn chưa nghỉ ngơi.
Hiện giờ bốn đế đều ở đây, Bồng Lai cung giáng thanh tịnh ngày trước bây giờ ồn ào vô cùng. Thiếu Điển Tiêu Y mới vừa ra khỏi cửa phòng, liền thấy phía dưới kiến mộc, Yêu hậu tự tay múc một muỗng canh, đút đến miệng Đế Chùy.
“Có nóng không?” Giọng nói của bà mang theo ý cười, mà lão hổ Đế Chùy tính khí nóng nảy kia, hiện giờ lại tựa như mèo được thuần hóa. Ông lắc đầu, còn đang nhắc mãi: “Lam Tuyệt chưa có trở về, không biết chuyện lần này có thể khiến cho nó tiến bộ chút nào không.”
Yêu hậu nghe vậy, nói: “Sẽ có mà. Nếu nó trở về, không cho phép chàng mắng nó nữa.”
Đế Chùy nói: “Nếu nó có chí tiến thủ, trẫm cần gì phải mắng nó? Nhìn Thiếu Điển Hữu Cầm mà xem, rồi nhìn lại nó đi. Trẫm quả thực……” Nhác thấy ông lại một đầu lửa giận, Yêu hậu sẵng giọng: “Ta vừa mới nói gì ấy nhỉ?”
Đế Chùy lập tức ngậm miệng lại, tự động nhận lấy bát, một ngụm uống sạch sẽ canh trong bát, vờ như mình chưa hề nói gì.
Thiếu Điển Tiêu Y chẳng muốn xem một đôi này. Ông thơ thẩn bước đi, tâm sự chồng chất.
Mình thân là Thần đế, lại làm trái đạo trời, chỉ sợ là có đi không có về. Tuổi thọ của Thần tộc dài đằng đẵng, tình cảm so với hai tộc Nhân, Yêu nhạt nhẽo hơn nhiều. Nhưng…… nếu thực sự phải chết đi, mình cần chuyển giao lại những gì đây?”
Ông bất tri bất giác, lại rời khỏi Bồng Lai, đi tới một nơi khác.
—— Hà tộc.
Từ sau khi Đông Khâu Xu gây họa, Hà tộc không hề đặt chân đến Bồng Lai. Thiếu Điển Tiêu Y sứt đầu mẻ trán, tự nhiên cũng chưa bao giờ tới đây. Hôm nay, là lần đầu tiên ông đến.
Ông không thích Hà tộc, cảm thấy nó giống như Đan Hà thượng thần, có một loại bản chất về suy tính cho công danh lợi lộc. Thế nhưng hôm nay, ông phát hiện nơi này đã thay đổi. Có lẽ là bởi vì Nghê Hồng thượng thần chủ quản mọi chuyện, mấy cột trụ cao cao ở cửa điện Hà tộc bị hạ thấp, nhưng pháp trận lại nghiêm mật hơn.
Không còn thái độ kiêu ngạo như ngày xưa, nhiều thêm vài phần vững chắc trầm tĩnh.
Thiếu Điển Tiêu Y lưỡng lự ở trước cửa, cuối cùng vẫn quyết định đi vào bên trong. Phu thê bao nhiêu năm, phút cuối cùng, dù sao vẫn nên chuyển giao lại vài câu.
Ông trầm giọng hỏi: “Người nào đang trực?”
Cho đến tận lúc này, phía sau pháp trận mới có một Hà tộc ló đầu ra, nói: “Bệ hạ, Nghê Hồng thượng thần có lệnh, bởi vì hỗn độn tiết ra ngoài, pháp trận phòng hộ của Hà tộc không được tùy tiện mở ra. Bất kể là người nào ra vào, đều phải có chỉ thị viết tay của ngài ấy.”
Thiếu Điển Tiêu Y nhíu cặp mày rậm, hỏi: “Trẫm cũng cần à?”
Tiểu tiên khó xử nói: “Cái này…… tiểu tiên sẽ về bẩm báo với thượng thần!”
“Thượng thần?!” Thiếu Điển Tiêu Y rất khó liên hệ hai chữ này với Nghê Hồng. Bọn họ đã thành thân từ rất lâu, sau khi thành thân, Nghê Hồng thượng thần liền trở thành Thần hậu, thê tử của mình. Thiên giới đều xưng bà là nương nương, cách xưng thượng thần này, xa lạ mà lạnh nhạt, đầu mày ông càng nhíu chặt hơn.
Không bao lâu sau, pháp trận của Hà tộc phát ra hào quang rực rỡ, cửa lớn mở ra.
Thiếu Điển Tiêu Y bước nhanh đi vào, Hà tộc quỳ lạy nghênh đón. Thiếu Điển Tiêu Y thực ra không thích khung cảnh rực rỡ nổi bật như vậy, nhưng giờ khắc này, cả Thiên giới, cũng chỉ ở Hà tộc mới có thể nhìn thấy bầu không khí yên bình thế này nhỉ?
Ông than nhẹ một tiếng, đi vào trong điện, lập tức nhìn thấy Nghê Hồng thượng thần.
Giữa sắc màu rực rỡ trước mắt, bà vẫn một thân váy dài màu hạnh nhạt. Màu sắc đó rất nhẹ nhàng, tựa như một giọt sương giữa nhân gian huyên náo, khiến ông an lòng.
Nghê Hồng thượng thần nhìn thấy ông, quỳ lạy hành lễ. Nhưng là lễ nghi của thượng thần đối với Thần đế. Thiếu Điển Tiêu Y ngồi xuống ghế cao, tự có tiên nga dâng trà lên. Là trà Tuyết Đỉnh Quỳnh Hoa mà ông luôn thích, pha cũng rất ngon.
Thiếu Điển Tiêu Y khẽ nhấp một ngụm, phát hiện đã lâu lắm rồi mình không thưởng trà như vậy. Khi ở bên cạnh bà, mình lại cảm thấy an bình.
Thói quen rất đáng sợ.
Thiếu Điển Tiêu Y mới vừa ổn định chỗ ngồi, Nghê Hồng thượng thần nói: “Hà tộc mọi thứ đều ổn. Vì củng cố pháp trận, ít người ra ngoài hơn, cũng không có người nhiễm bệnh. Xin bệ hạ yên tâm.”
Bà vừa mở miệng đã nói đến công việc. Thiếu Điển Tiêu Y hơi khựng lại, theo bản năng nói: “Rất tốt.”
Nghê Hồng thượng thần hiển nhiên phát giác ra sắc mặt ông khác thường, không khỏi hỏi: “Bệ hạ đến đây là có chuyện gì quan trọng sao?”
Thiếu Điển Tiêu ngẩn người, đúng vậy, mình đến đây vì chuyện gì nhỉ?
Ông không phải là người quen nói lời ly biệt, chuyện tới nước này, thế nhưng cũng cảm thấy không có lời nào để nói. Ông im lặng không nói gì, Nghê Hồng thượng thần cũng không giỏi đuổi khách, tóm lại là chuyện của Đông Khâu Xu đã khiến ông bận tâm.
Phu thê bao nhiêu năm, thói quen và tính cách, bà vẫn hiểu rõ hơn ai hết.
Bà hỏi: “Trong điện có chuẩn bị một ít thức ăn, nếu bệ hạ không chê, ăn một chút rồi hẳn đi nhé?”
Thiếu Điển Tiêu Y mặt không biểu cảm, ông không phải là người có thể dễ dàng bị người khác nhìn thấy nhược điểm. Cho nên ngữ điệu của ông vẫn như thường, nói: “Cũng được.”
Ngay sau đó, Thần đế bệ hạ cái gì cũng chưa nói, ở chỗ Nghê Hồng thượng thần dùng một chút rượu và thức ăn, đã được tiễn ra ngoài.
Trước khi rời đi, ông quay đầu lại, thấy Nghê Hồng thượng thần đoan chính hành lễ. Cũng là lễ tiết mà thượng thần cung tiễn Thần đế.
Ông muốn nói gì đó, thế nhưng ông cao cao tại thương quá lâu rồi. Một bữa trà cơm này, là bữa ăn duy nhất ông ăn sau khi Nghê Hồng thượng thần rời khỏi. Nếu cuộc đời này đằng đẵng vô hạn, ta sẽ yêu ai, muốn ở bên cạnh ai?
Nếu giờ phút này chính là kết cục, ta lưu luyến ai, ta muốn nói lời từ biệt với ai?
Ông thấy tâm tình của mình bắt đầu xao động, như muốn hình dung, rồi lại không nói gì.
Ông giống như du hồn mà trở về Bồng Lai, vừa vào đến tiên đảo này, ông lại lập tức trở thành một Thần đế kiên cố vững chắc, không thể phá vỡ.
Càn Khôn Pháp Tổ nghênh đón, nói: “Bệ hạ, đã chuẩn bị xong. Nhưng…… việc này quả thực quá mức nguy hiểm, bần đạo cho rằng, vẫn cần bàn bạc thêm vài lần nữa.”
Thiếu Điển Tiêu Y nhẹ nhàng lắc đầu, giọng như sắt đá: “Không có thời gian.”
Bình luận