“Nếu không cậu lại đánh một quyền?” Diêu Tư nhìn về phía người bên cạnh, cậu không phải phá cửa rất giỏi sao?
Bách Nhất trợn mắt nhìn cô, “Cô cho rằng tất cả cửa đều… ” Hắn nói một nửa đột nhiên dừng lại, đột nhiên giữ chặt cô trốn vào một góc, “Có người tới.”
Quả nhiên, không tới một lát cánh cửa dày nặng trước mặt ‘ầm’ một tiếng mở ra, cánh cửa này vô cùng đặc thù, cư nhiên mở ra bằng cách co rút lại về bốn góc cửa, hơn nữa còn có bốn năm lớp laser, sau đó còn có một tầng cửa càng dày nặng.
Cô đột nhiên hiểu rõ vì sao nơi này không có vệ binh canh gác, phòng thủ nghiêm mật như vậy ngay cả muỗi cũng không bay vào được, cũng không biết tầng năm là nơi thế nào?
Bọn họ đợi trong góc ước chừng hai phút, mới nhìn thấy một người toàn thân mặc đồ trắng bưng cái gì đó đi từ bên trong ra.
Diêu Tư cẩn thận nhìn đỉnh đầu người nọ, quả nhiên phụ đề quân đúng giờ online.
【 Nghiên cứu viên Giáp phải đem thành quả nghiên cứu mới nộp lên, hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý bị Kỳ tổng chửi bới, từ lâu hắn đã không muốn lại tiến hành loại nghiên cứu mãi mãi không có kết quả này nữa. Nhưng hắn không biết, kẻ xâm nhập đã vào tới căn cứ, hắn sẽ lập tức không cần phải ra khỏi cánh cửa yêu cầu trói định gen này mà đi đưa thành quả nghiên cứu nữa. Bởi vì bọn họ sẽ vì mở cửa, mà đánh ngất hắn. 】
= =!
Khóe miệng Diêu Tư đờ ra, thở dài một tiếng, “Bách Nhất, ngăn hắn lại!”
Xuất phát từ tín nhiệm đối với khả năng hack của cô, Bách Nhất hoàn toàn không có nửa điểm do dự, cơ hồ là trong nháy mắt cô vừa dứt lời, hắn đã xông ra ngoài, vô cùng dứt khoát lưu loát ở sau lưng người nọ gõ một cái, đánh người ta hôn mê.
“Sau đó thì sao? Mở cửa như thế nào?”
“Cửa nơi này là trói định gen, chỉ có người trong này mới có thể mở.” Diêu Tư giải thích.
Bách Nhất nhíu nhíu mày, trực tiếp nâng người trêи mặt đất dậy, vừa định kéo tay đối phương ấn lên máy cảm ứng, lại đụng phải cái khai trong tay người kia, ‘lạch cạch’ một cái, rớt ra mười mấy cái chai. Cái chai trong suốt, chỉ là vật bên trong có các loại màu sắc, trong đó nhiều nhất là màu đỏ.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô dường như cảm giác được một mùi hương tanh ngọt từ cái chai tỏa ra.
“Đây là cái gì? “Bách Nhất cũng chú ý tới những cái chai này, trực tiếp nhặt lên một cái nhấn lên, nắp chai trực tiếp mở ra, lập tức mùi tanh ngọt kia càng nặng, “Thơm quá…… Thơm quá……” Ánh mắt hắn đột nhiên có chút mê mang.
“Cậu làm gì?” Diêu Tư kéo lấy tay hắn đang muốn đổ vào miệng.
“Nếm thử a!” Bách Nhất rút rút tay, có chút vội vàng, “Đây hẳn là máu đi? Ta còn chưa có ngửi qua mùi như vậy đâu.”
“Loại đồ vật không rõ lai lịch này, cậu cũng dám uống?”
“Vì sao không được?” Hắn trực tiếp ném tay cô ra, “Tôi là Huyết tộc, dù sao cũng uống không chết được.”
“Vậy cũng không thể uống!” Diêu Tư lại lần nữa đè tay hắn, vừa rồi phụ đề nói những thứ này là thành quả nghiên cứu, ai biết là thứ gì.
“Tôi đói bụng! Không biết Huyết tộc là không thể chịu đói sao? Buông tay!” Nói rồi hắn trực tiếp dùng sức đẩy cô ra.
Diêu Tư sửng sốt, lửa giận trong lòng xông ra, không nghe khuyên bảo đúng không.
“Bách, Nhất!” Cô đánh lên ót hắn, nhất thời cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó theo phản xạ có điều kiện phóng thích ra ngoài, “Lập tức thu hồi tâm hồn tham ăn của cậu.”
Bách Nhất lập tức cứng đờ, tay vừa nhấc chai lên liền ‘rắc’ một tiếng bễ nát. Lúc này hắn giống như mới phản ứng lại, ánh mắt cũng trong trẻo lại, cái trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, quay về phía cô, vẻ mặt như vừa tỉnh mộng, “Tôi… Vừa rồi là…”
“Vừa rồi thứ trong chai, khả năng có tác dụng mê hoặc hứng thú.” Cho nên hắn mới muốn uống.
“Mê hoặc hứng thú?” Sắc mặt hắn đen thui, dùng sức lắc lắc thuốc thử dính trêи tay phải, “Đây là thứ đồ chơi gì? Vì sao lại có tác dụng với Huyết tộc.”
“Chỉ sợ… Không đơn giản chỉ là có tác dụng….” Không biết vì sao? Diêu Tư đột nhiên có dự cảm không lành, “Đi vào trước nhìn xem đi.”
Bách Nhất gật gật đầu, sửa lại bộ dạng nhẹ nhàng như đi du lịch ngắm cảnh, cuối cũng cũng nghiêm túc chút.
Hắn trực tiếp đem thuốc thử đặt lại trêи khai, sau đó kéo tay của nghiên cừu viên ấn lên cửa, quả nhiên ngay sau đó cửa lại lần nữa mở ra, màn laser cũng tắt đi.
“Đi!” Bách Nhất đem nghiên cứu viên đang ngất xỉu nhét vào góc bọn họ vừa nấp vào, xoay người đi vào cửa.
Diêu Tư cũng lập tức theo qua.
Tuy rằng một đường đi tới, bọn họ đã có thể đoán được căn cứ này hẳn là nơi nghiên cứu gì đó, nhưng chân chính bước vào tầng thứ năm cô mới phát hiện, nơi này rốt cuộc đang tiến hành nghiên cứu thứ gì.
Toàn bộ mặt tâng năm so với mặt trêи ít nhất cũng lớn hơn mấy chục lần, ngay cả phòng đầu tiên mà bọn họ bước vào cũng lớn cỡ bốn năm cái sân bóng. Hơn nữa nhìn lại, trước mặt đều là một loạt cột pha lê trong suốt, bên trong tràn đầy chất lỏng màu vàng nhạt, mà bên trong chất lỏng là một đống nội tạng quen thuộc hoặc xa lạ, thậm chí có vài cái còn đang có quy luật nhảy lên.
Hơn nữa càng đi về sau, đã không chỉ đơn giản là các bộ phận nội tạng nữa, mà là nguyên vẹn một thân thể các tộc người, mặt mũi đã sưng phù trắng bệch, vừa thấy liền biết đã bị ngâm rất lâu. Còn có những cây cột trong suốt như vậy có tới hơn ngàn cái.
Càng đi đáy lòng Diêu Tư càng trầm xuống, cảm giác không lành vừa rồi giờ khắc này hoàn toàn bừng lên.
Căn cứ này là tiến hành… Nghiên cứu nhân thể. ( nghiên cứu thực hiện trêи cơ thể người )
“Hội trưởng!” Sắc mặt Bách Nhất đã có chút xanh mét, quay đầu nhìn cô một cái.
Diêu Tư ngầm hiểu gật đầu, hai người tăng nhanh bước chân, vượt qua nơi giống như ‘Triển lãm nội tạng cơ thể các tộc người’, phía rước là cửa khoan thông ra ba hướng khác nhau.
“Từ từ! Đi bên phải trước.” Cô nhìn kỹ hướng hiện lên khung chữ, trực tiếp chuyển hướng bên phải, “Đi tìm phòng quan sát tìm xem Cổ Thư Thành bị nhốt ở nơi nào?”
“Được.”
Phòng giám sát cũng không xa, hai người vừa chuyển qua một khúc quanh liền thấy được khu hình vuông có kí hiệu phòng quan sát. Bách Nhất trực tiếp đứng lên trêи, lập tức một loạt quầng sáng hiện ra xung quanh hắn, phía trêи hiện lên hình ảnh các địa phương khác nhau.
Diêu Tư nhìn qua một loạt, nỗ lực muốn từ bên trong tìm bóng dáng cháu trai lớn, đột nhiên phía sau lại truyền đến một giọng nam.
“Các người là ai? Tới phòng quan sát làm gì?”
Đáy lòng Diêu Tư ‘lộp bộp’ một cái, bị phát hiện rồi, làm sao làm sao đây?
“Xin lỗi!” Mặc kệ. Cô học bộ dáng Bách Nhất lúc trước, giơ tay dùng sức gõ xuống gáy của người nọ, đánh ngất một cái là được.
Đột nhiên dưới tay mềm nhũn, sau cổ của người tới giống như kẹo bông gòn, trực tiếp móp méo vào trong, dường như bên tai còn nghe được một tiếng ‘phụt’, giơ tay đánh xuống lõm một mảng, lại bắn trở lại, đừng nói là hôn mê, phía trêи ngay cả một cái nếp nhăn cũng không có.
Diêu Tư: “……”
Người tới: “…..”
Đệch! Ai đó tới nói cho tôi, vì sao cổ của người này lại co giãn a? Ngươi nha, là kẹo cao su sao?
***********************
Chương sau…ed không bật mí đâu
_(:з」∠)_ Nói chung là buồn cười ^^
Hết chương 58.
Bình luận