Dark?

Chương 110: Rơi vào động quỷ

A+ A-
La Duy mở mắt, đầu óc trống rỗng, nhưng rất nhanh y ý thức được bản thân bị trói hình chữ đại (大) trên một bệ đá.

“Tiểu công tử tỉnh rồi à?” Một giọng nói mềm như vải bông vang lên.

La Duy nhìn kẻ đứng trước mặt mình, khuôn mặt không hề đặc sắc, nếu ném vào trong đám người sẽ chẳng hề gây chú ý, nhưng khuôn mặt này La Duy lại vô cùng quen thuộc, Khô Lục. Kiếp trước sau khi bị Long Huyền ném ra khỏi hoàng cung, người này là lão bản đầu tiên của y. Ở trong tay người này ba tháng, sống không bằng chết, cuối cùng trở nên không có hỉ nộ ái ố, y chỉ là một xướng nô để người khác vui đùa, trong thể xác không hề có linh hồn.

“Khuôn mặt này đúng là khiến người luyến tiếc!” Khô Lục nhìn chằm chằm vào La Duy.

La Duy muốn nói, lại phát giác miệng bị bịt, ngoại trừ phát ra âm thanh nức nở nghẹn ngào, thì một câu y cũng nói không nên lời. La Duy không biết mình đã hôn mê bao lâu, người nói Phó Hoa muốn gặp y tuổi còn trẻ, nhất định là kẻ hại y, là ai độc ác như vậy? Giết y còn chưa đủ xả hận, nên phải đưa y đến cho Khô Lục? Long Huyền? Không, nếu như hiện tại y xảy ra chuyện, người đầu tiên bị hoài nghi chính là Liễu Song Sĩ, Long Huyền cũng nhất định trốn không thoát, Long Huyền sẽ không ngốc như vậy. Vậy là ai? Là đồng đảng của Liễu Song Sĩ, bọn họ hận y đến thế ư?

Khô Lục cảm thấy bất ngờ, thiếu niên này sau khi tỉnh lại tuyệt không bối rối, chỉ lạnh lùng nhìn gã, như là biết rõ gã. Khô Lục không biết thiếu niên này là ai, gã chỉ biết mình được một số bạc lớn, một đại nhân vật muốn gã hủy hoại thiếu niên này. Hủy hoại một người, đối với Khô Lục mà nói rất dễ dàng, gã không còn nhớ rõ bao nhiêu người từng bị hủy trong tay gã, chỉ là gã hiếu kỳ muốn biết, thiếu niên này đến tột cùng đã gây thù chuốc oán gì với đại nhân vật kia, để rồi nhân lấy sự trừng phạt này.

La Duy biết rõ mình rơi vào tay Khô Lục sẽ phải chịu đựng những gì, nhưng y không sợ, đã nhẫn nhịn mười năm, y không sợ phải chịu thêm lần nữa. La Duy chỉ hối hận, nếu sớm biết cả đời này trốn không thoát, vậy thì sau khi an bài hôn sự cho đại ca, y sẽ tự kết liễu có hơn không? Như vậy ít nhất cả đời này thân thể của y còn có thể sạch sẽ.

“Biết rõ nơi này là đâu không?” Khô Lục cười nói với La Duy: “Không biết? Đừng lo, từ nay về sau ngươi sẽ biết thôi. Tiểu gia hỏa này chắc cũng không biết ta? Đừng lo, ngươi sau này sẽ là của ta, thân thể này, trái tim này, đều là của ta.”

La Duy vẫn lạnh lùng nhìn Khô Lục, y hẳn là nên giết người này sớm một chút. Vốn nghĩ phải làm những việc trọng yếu hơn, Khô Lục là nhân vật nhỏ, chỉ cần hất một ngón tay là được, là tại y quá lười biếng rồi.

Ngón tay Khô Lục lướt trên mặt La Duy, chạy xuống cổ: “Ngươi không sợ? Xem ra tiểu gia hỏa này xương cốt thực cứng.”

Y phục trên người đều bị Khô Lục cởi ra, La Duy cũng không giãy dụa, giãy dụa dưới tay Khô Lục sẽ càng khiến bản thân chịu nhiều thống khổ mà thôi.

Thân thể trước mắt mang theo đường nét đặc trưng của thiếu niên, màu lông rất nhạt, hơi gầy, nhưng gân cốt coi như rắn chắc, nếu như không phải trên vai có vết sẹo, thân thể này đáng được xưng tụng là bạch ngọc. Khô Lục vui sướng cười, nghĩ tới sẽ chòng ghẹo thân thể kia, gã cảm thấy thật hưng phấn.

“Gia?” Một tráng hán đi đến, nước da đỏ au.

“Nhìn xem.” Ngón tay Khô Lục chỉ về phía La Duy: “Hàng thượng đẳng như vậy, chúng ta có mấy khi được gặp?”

Tráng hán nhìn về phía La Duy, trong ánh mắt mang theo dâm tà.

“Trước hết rửa ruột cho nó.” Khô Lục tát tráng hán một cái: “Đừng con mẹ nó nằm mộng, người đầu tiên của tiểu gia hỏa này là ta!”

La Duy nhắm mắt lại, hiện tại y chết cũng không chết được, chỉ có thể đón nhận. Ba bồn nước theo ống trúc dần rót vào trong cơ thể, bụng La Duy căng phồng như bụng phụ nhân có thai sáu bảy tháng. Khô Lục nhìn chằm chằm vào La Duy, người này đã khó chịu đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra, sắc mặt tái nhợt, nhưng không hề kêu một tiếng. Nếu như không phải trước đó đã xác định qua thiếu niên này còn chưa trải sự đời, Khô Lục thật sự hoài nghi người này có phải đã rất lão luyện hay không.

Ống trúc bị rút ra ngoài, hai tráng hán tiến lên ấn bụng La Duy thật mạnh. La Duy tận lực buông lỏng thân thể của mình, ngày đó là hôn lễ của La Khải, La Duy bề bộn trước bề bộn sau, chỉ uống một chút nước, ăn vài miếng điểm tâm, cho nên vật tiết ra cũng không có bao nhiêu mùi, nước cũng chỉ có màu vàng nhạt.

“Không nghĩ tới ngươi còn rất sạch sẽ.” Khô Lục nói.

Kế tiếp vẫn là súc ruột, một lần lại một lần.

Nước đã trong, Khô Lục lại nhíu chặt lông mày. Thiếu niên này tựa như người chết, mặc cho gã lăn qua lăn lại, người này không biết thẹn sao? Khô Lục đưa tay véo thứ nổi lên trước ngực La Duy, một mực véo đến khi thứ đó vỡ tan xuất huyết.

Trong miệng nhét khăn, La Duy không thể lớn tiếng kêu to, cũng vô pháp ngừng tiếng rên rỉ của bản năng.

Khô Lục nhìn khuôn mặt La Duy, y lẳng lặng nằm, không có một chút ý tứ muốn ngẩng đầu. Lông mày Khô Lục nhíu lại càng chặt hơn, loại thân thể trì độn này gã lần đầu tiên nhìn thấy. “Để nó tiết ra.” Khô Lục ngừng động tác tay, nói với thủ hạ: “Đến tận khi nó muốn tiểu cũng không tiểu được mới thôi.”

Hai tráng hán một tả một hữu đứng bên cạnh giường đá.

Khô Lục ngồi xuống ghế trúc cạnh đó, gã muốn xem thiếu niên này có thể chống được đến khi nào.

Lần đầu của La Duy diễn ra vô cùng nhanh, dù sao thân thể y kiếp này vẫn chưa chịu qua chòng ghẹo.

Khô Lục nở nụ cười: “Ta còn tưởng rằng ngươi không phải phàm nhân, không có thất tình lục dục!”

La Duy rên rỉ đứt quãng, nước miếng trong miệng khống chế không nổi mà chảy ra.

Động tác tay hai tráng hán không bởi vì La Duy đã tiết lần thứ nhất mà dừng lại, một kẻ trêu đùa thân thể La Duy, một kẻ vuốt ve hạ thân y.

Hạ thân La Duy rất đau, đau đến nỗi như bốc cháy. Y không tự chủ được mà bắt đầu giãy dụa, lý trí nói cho y biết giãy dụa là vô dụng, nhưng đó là bản năng, không thể khống chế.

“Tiểu ra rồi.” Tráng hán quay đầu báo cáo Khô Lục đang ngồi uống trà.

“Tiếp tục: “Khô Lục không rời mắt khỏi La Duy, gã chỉ biết không ai có thể chống đỡ những chiêu trò của gã.

La Duy đã sớm toàn thân vô lực, thân thể xích lõa đỏ hồng như mới từ trong nước đi ra, mồ hôi thấm ướt giường đá, trên mặt đất cũng tích một vũng lớn. Một tiểu đồng đứng phía trước đầu y, hễ thấy y có dấu hiệu bất tỉnh, lại dùng kim châm nung đỏ châm lên ngực La Duy, khiến thần trí La Duy vì đau mà phải trở về.

Khô Lục đứng dậy đi tới, đưa tay lau sạch mồ hôi trên mặt La Duy: “Đây chỉ là bước đầu tiên, ngươi cố chịu đựng tiếp đi.” Gã nói với La Duy.

Hạ thân La Duy tróc da, sưng đỏ, y không biết đã hai canh giờ trôi qua.

Khô Lục tiếp nhận hai viên thuốc từ trong tay tiểu đồng, nhét vào trong thân thể La Duy.

La Duy biết thứ được nhét vào cơ thể mình là xuân dược, Khô Lục sẽ cứ như vậy tra tấn y, đến tận khi thân thể y làm quen với tất cả chuyện này.

“Thật là một báu vật.” Khô Lục đưa ngón tay chấm một chút dịch ruột non chảy ra từ hạ thân La Duy: “Chỗ này của ngươi trời sinh là để kiếm cơm mà.”

La Duy rên rỉ, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn Khô Lục.

Khô Lục vung tay cho La Duy một cái tát: “Thế nhưng ngươi đừng có cứng đầu, rơi vào tay ta chỉ có một kết cục mà thôi!”

Tags: truyện Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân online, Chương 110: Rơi vào động quỷ. Truyện Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 110