Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Xuất phát từ lễ nghi, Quý Quân Tuyết rót cho Cảnh Đức Chính một chén trà và bưng đến bàn trà trước mặt Cảnh Đức Chính, cúi người đặt xuống Quý Quân Tuyết vừa cúi người, trang sức trên chiếc vòng liền lộ ra bên ngoài áo phông và lung lay qua lại Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào vật trang sức trên chiếc vòng, phát ra ánh sáng bảy màu, xinh đẹp đến mức hơi chói mắt Nhìn thấy trang sức của Quý Quân Tuyết, Cảnh0Đức Chính bỗng trợn to mắt, khựng lại, vô thức đưa tay túm lấy Quý Quân Tuyết không ngờ Cảnh Đức Chính lại túm lấy vòng của cậu, chỉ lạnh nhạt đứng thẳng dậy, làm Cảnh Đức Chính vồ hụt. Đôi mắt tham lam nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trước ngực Quỷ Quân Tuyết, ông ta hỏi: “Cậu lấy thứ này ở đâu?” Quý Quân Tuyết ngỡ ngàng cúi đầu nhìn thoáng qua giọt lệ trước ngực, nói thật: “Là bạn tặng cháu.” “Bạn tặng?” Chỉ có kẻ ngu ngốc mới đi lấy báu vật vô giá này tặng người khác, một kẻ nghèo nàn như Quý Quân Tuyết làm sao có bạn bè giàu có được? “Cậu chắc chắn không phải cậu ăn trộm đấy chứ?” “…” Nghe vậy, sắc mặt của Quý Quân Tuyết5trở nên ngưng trọng Cậu không biết đây là thứ gì, Phong Thiên Lãnh nói chỉ là thủy tinh, nhưng nghe giọng điệu của cha Cảnh Triệt thì chỉ sợ thứ này có giá trị xa xỉ. Quý Quân Tuyết giấu giọt lệ vào trong áo, đối với những lời nhục nhã của Cảnh Đức Chính, cậu lại đè nén cơn tức giận “Bác cảnh, tuy cháu nghèo nhưng sẽ không đi ăn trộm, bác tin hay không thì tùy.” Cảnh Đức Chính khoát tay. “Được rồi, tôi tìm cậu không phải nói về chuyện đó Cậu ra giá đi Bao nhiêu tiền thì cậu mới bằng lòng rời khỏi con tôi?” “..” Quý Quân Tuyết đoán được lý do Cảnh Đức Chính tìm đến cậu là vì chuyện này Có cần cũ kĩ như vậy hay không, không thể đổi sang lời4kịch nào mới mẻ hơn à? Tất cả bậc cha mẹ giàu có một khi không hài lòng với bạn đời của con trai mình đều sẽ nói những lời này sao? Quý Quân Tuyết đang khẩn trương, vừa nghe thấy những lời ấy của Cảnh Đức Chính thì ngược lại không còn khẩn trương nữa. Dù thế nào thì trong căn phòng này, Cảnh Đức Chính là một người già, mà Quý Quân Tuyết là một thanh niên trai tráng cao một mét bảy tám, tại sao phải sợ một ông lão chứ? Quý Quân Tuyết lạnh nhạt ngồi xuống ghế đối diện Cảnh Đức Chính. “Vậy còn phải xem bác Cảnh định ra giá bao nhiêu?” “…” Cảnh Đức Chính khinh thường, mày nhíu lại, ông ta biết ngay đám nghèo nàn này có đứa9nào không thích tiền.
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận