*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 9hỉ một lúc sau, Lục Minh đã quay trở lại, trong tay cầm một chiếc áo mưa và giày đi mưa. “…” Mắt Cảnh Y Nhân đỏ rực như mắt thỏ, ngỡ ngàng nhìn Lục Minh.Lục Minh bước đến bên giường, nhanh chóng choàng áo mưa vào người cô. Sau đó cúi người nhanh chóng giúp cô đi giày chống mua vào. Xong xuôi, Lục Minh ngồi xổm xuống đưa lưng về phía cô, lạnh lùng ra lệnh: “Mau trèo lên lưng anh đi.”Giọng nói của Lục Minh không to nhưng không cho phép cô kháng cự.“…” Cảnh Y Nhân do dự một lúc, cuối cùng vẫn treo trên lưng Lục Minh.“Cậu ơi, anh định làm gì thế?” Cảnh Y Nhân hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của mình. Lục Minh không hề đáp2lại, một bàn tay ôm lấy mông cô để giữ chắc lấy cơ thể của cô rồi lập tức đứng lên. Sau đó, anh nhanh chóng bước đến cửa phòng, cầm lấy chiếc ô treo phía sau cửa rồi ra khỏi văn phòng và đi về phía thang máy. Nhìn thấy Lục tổng cõng cô Cảnh đi ra, nhóm thư ký liền đứng dậy, cung kính ân cần hỏi han, ai cũng ngỡ ngàng nhìn Lục tổng mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.“Cậu ơi, chúng ta đang đi đâu thế?”“Em đừng nói gì cả.” Lục Minh công Cảnh Y Nhân đi vào thang máy: “Nếu thấy mệt thì dựa vào vai anh nghỉ ngơi một lúc.” “…” Đến tận bây giờ, Cảnh Y Nhân vẫn chưa nhận ra hai mắt của mình đang sung6huyết rất đáng sợ. Lục Minh không phải không muốn gọi bác sĩ cá nhân đến khám cho Cảnh Y Nhân, chỉ là bên ngoài đang mưa to như vậy, anh không chắc phải mất bao lâu thì bác sĩ mới có thể đến nơi, hơn nữa nếu không có thiết bị chữa bệnh nào thì chỉ sợ cũng không kiểm tra được gì. Lục Minh không dám mạo hiểm về bệnh tình của Cảnh Y Nhân, anh sợ Cảnh Y Nhân không khoẻ chỗ nào cho nên muốn tự mình đưa cô đến bệnh viện, vậy mới có thể yên tâm được.Lục Minh bình tĩnh hỏi: “Vừa rồi lò vi sóng nổ có bắn vào người em không?”Cảnh Y Nhân lắc lắc đầu: “Em vẫn ngồi ở sô pha nghịch di động, nên không bị0bắn phải.”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
“Thế sau đó, em có thấy chỗ nào không thoải mái không?”Cảnh Y Nhân nghĩ nghĩ: “Em không nghe thấy âm thanh nào một lúc lâu, hai tai cứ kêu ong ong ấy.”Lục Minh nghĩ chắc là cô bị ù tai do vụ nổ bất ngờ. Đi ra thang máy, mọi người trong đại sảnh đều nhìn thấy Lục Minh cùng vợ mình, khẩn trương bước nhanh ra ngoài. Thấy vậy, quản lý bước tới, vội vã ân cần hỏi: “Lục tổng, ngài cần tôi hỗ trợ gì không ạ?” Lục Minh không hề dừng lại, tiếp tục đi ra ngoài, đám đông phía sau kéo nhau theo. “Bên ngoài hết mưa chưa? Mực nước hạ xuống chưa?”Quản lý đi theo Lục Minh và lắc đầu: “Chưa ạ, thưa Lục tổng.”“…” Lục Minh không đáp5lại. Đi đến cửa lớn của công ty, anh nhìn màn mưa dày đặc, nước đã bao phủ hai bậc cầu thang. Lục Minh không hề dừng lại, lập tức mở ô ra rồi nhét vào tay Cảnh Y Nhân: “Em cầm ô cho vững nhé, đừng để bị ướt đầu.”Nói xong, hai tay Lục Minh nâng mông Cảnh Y Nhân lên, xốc người cô lên một chút rồi bước nhanh vào màn mưa. Mưa rơi xuống chiếc ô, vang lộp bộp bên tai.
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận