Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Chỉ một lúc sau,6thư ký gõ cửa bước vào, thông báo cho Lục Minh biết đã đến giờ họp.“Tôi biết rồi.” Lục Minh thản nhiên trả lời. Sau đó, anh đặt bút xuống, cầm lấy tài liệu trước mặt rồi đứng lên, đi vòng qua bàn làm việc.Lục Minh vốn định để cảnh Y Nhân ở đây nghỉ ngơi hoặc là chơi đùa một lúc, kết quả vừa ngẩng lên đã thấy đôi mắt long lanh của cô đang nhìn mình chăm chú.“…”Lục Minh bình tĩnh nhìn cô, do dự hai giây mới mở miệng hỏi: “Em muốn đi xem thử không?”Cảnh Y Nhân cong khóe miệng lên, dùng sức gật đầu, sau đó cùng Lục Minh đến phòng họp.Đây là lần đầu tiên cảnh Y Nhân thấy Lục Minh họp. Để không quấy rầy đến3Lục Minh, cô lén vào bằng cửa sau, tìm ghế ở dãy cuối cùng để ngồi xuống. Lục Minh nhàn nhã ngồi ở phía trước, hơi nghiêng người về phía bục thuyết trình. Quản lí kế hoạch mở PPT để trình bày kế hoạch mới nhất. Lục Minh thường thường liếc phía sau một cái, chỉ thấy Cảnh Nhân trong bộ váy chống phóng xạ ngồi tại chỗ, tay cầm di động, ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn nội dung mà quản lí kế hoạch đang trình bày. Lục Minh không biết cô có nghe hiểu gì hay không nhưng trông cô nghiêm túc như động vật nhỏ đang tò mò nhìn sự vật mới mẻ xung quanh vậy. Không có ai phát hiện ra cô cả, khiến Lục Minh không nhịn được9cười khẽ một tiếng.Nụ cười của Lục Minh khiến quản lí đang trình bày trên bục hơi khựng lại, lo lắng quay đầu nhìn anh.“…” Anh ta đã nói sai cái gì à?Lục Minh nhận ra không khí khác thường, thu lại biểu cảm trên mặt, lạnh nhạt nhìn quản lý kế hoạch.“Tiếp tục đi.”Quản lý kế hoạch mới tiếp tục trình bày.Kế hoạch cho dự án này khá lớn, quản lý kế hoạch nói gần một tiếng vẫn chưa xong. Lục Minh sợ Cảnh Y Nhân ngồi phía cuối quá lâu đâm ra nhàm chán, mệt mỏi, vì thế anh lấy di động nhắn cho Cảnh Y Nhân một tin nhắn.“Em có thấy mệt không?”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận