Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Lục Minh bị lập tức bị giật mạnh lên, cả người chống ngược bị treo dưới tàng cây. Phản ứng đầu tiên8của Lục Minh đó là bảo vệ đứa trẻ.Thấy thế, Tiết Phương Hoa nhếch khóe miệng mỉm cười, cố gắng đứng dậy, nhặt khẩu súng lục mà Lục Minh đánh rơi trên mặt đất lên.Khẩu súng của cô ta đã bị cướp lúc đánh nhau với Nhạc Phong ban nãy rồi.“Lục Minh, anh không bắt được em đâu!”Bỏ lại một câu, Tiết Phương Hoa quay người lại, khập khiễng một chân đi một chân lết rời khỏi, cô ta vẫn không đành lòng giết Lục Minh.Trong tình hình này, cô ta chỉ cần bắn một phát súng là có thể lập tức giải quyết một lớn một nhỏ.Lục Minh là người đàn ông duy nhất trong đời mà cô ta yêu. Vào lúc cuộc sống của cô ta trở nên tối tăm, tuyệt vọng nhất, anh đã cho cô ta hy vọng và ánh sáng.Nếu2không có Lục Minh, nếu không nhờ mong muốn được gả cho Lục Minh, cô ta đã sớm tự sát ngay sau cuộc giải phẫu cấy ghép bộ phận cơ thể đó rồi. Cả đời cô ta đều bị người ta lợi dụng. Cả đời đều là một quân cờ không ngừng nỗ lực trả giá, cô ta luôn cố gắng sống sót, chính là vì không muốn chết. Chỉ qua một câu nói của Hắc Long, một lần trao đổi của một đứa trẻ, cô ta liền phải hứng chịu tất cả đau khổ cay đắng của Nhạc Nhu. “…” Lục Minh cứ thể bị treo ở giữa không trung, nhìn bóng dáng khập khiễng chạy trốn của Tiết Phương Hoa, anh giận dữ rống lên: “Nếu cô chịu nói ra kẻ đang sai sử cô phía sau màn, có lẽ có thể lập2công chuộc tội, được xóa bỏ án tử hình!”
Bạn đang đọc truyện trên TruyenHay.co , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bình luận