Dark?

Chương 82

Xem giới thiệu truyện Vợ Của Ta Là Quận Chúa
A+ A-

82 】

Quận chúa sửng sốt, không nói gì chỉ xoay đầu nhìn ta.

“Ngưng nhi, ngươi mau mặc thêm áo vào đi, trời lạnh.” Ta vừa nói, vừa muốn khép cửa lại tránh cho quận chúa bị gió lạnh thổi.

Tư Đồ Ức cười cười: “Dân nữ họ Tư Đồ, danh Ức, Ức trong hồi tưởng. Từng được A Thành cứu một mạng, nên luôn luôn muốn báo đáp, vì vậy tới nơi đây tìm nàng.” Ta sửng sốt, ân nhân cứu mạng? Muốn báo đáp? Nữ nhân điên này lại đang nói hưu nói vượn gì a? Vừa định hỏi, nàng lại tiếp tục nói, “Không ngờ có thể thấy dung nhan tuyệt sắc Tấn Ngưng quận chúa trong dân gian, quả là chỉ có hơn chứ không có kém.”

Tấn Ngưng nhẹ nhấc tay, chặn lên cửa sắp bị ta đóng lại, hướng Tư Đồ Ức mỉm cười: “Lời đồn mà thôi, Tư Đồ cô nương mới là đẹp như thiên tiên.”

Ta kéo tay Tấn Ngưng qua nói : “Trời lạnh, trước tiên…”

“Ngưng nhi thật không hiểu vì sao Nhược Hề từng cứu một vị cô nương mỹ mạo như vậy, lại không hề nói với ta a?” Ngưng nhi cắt đứt lời ta, vừa mỉm cười vừa nhìn ta chằm chằm hỏi.

“Ngươi…” Xem ra nàng hoàn toàn coi thường lời ta, thở dài cởi áo khoác trên mình xuống, choàng lên trên người Tấn Ngưng, giải thích, “Kỳ thật ta cũng không biết sao lại thế, ta không rõ lắm vì sao mình cứu được nàng… Nếu nói lại, thật sự… Rất phiền toái.” Ta quay đầu liếc nhìn Tư Đồ Ức trên mặt đã tràn ngập ý cười. Đúng vậy, nàng đang cười, hơn nữa còn cười đến dị thường ôn nhu, giống một đóa hoa yểu điệu, kiều mị đến độ chảy ra thành giọt.

Nhìn nàng cười ta sợ tới mức run rẩy, vội hỏi: “Làm sao ngươi cười quỷ dị như vậy?”

Tư Đồ Ức nhíu mày, khó hiểu nói: “Như thế nào, cuối cùng gặp được ân nhân cứu mạng, ta vui mừng không được lộ lên nét mặt sao?

“Cười đến mức toàn thân ta lạnh cóng…” Ta kéo kéo khóe miệng, “Còn nữa, ngươi vì sao đột nhiên gọi ta là ân nhân cứu mạng, cứu ngươi lâu như vậy hôm nay mới ý thức được ta là ân nhân cứu mạng của ngươi a? Có phải muộn quá hay không?”

“Không muộn không muộn.” Tư Đồ Ức khẽ cười cười, ôn nhu nói, “Vậy… A Thành, tiểu nữ nên thế nào báo đáp người đây? Lấy thân báo đáp đi, thế nào?”

Ý thức được nữ nhân điên này lại đang bắt đầu làm chuyện điên rồ, ta vừa định nói vài lời hồi đáp, Tấn Ngưng đã đột nhiên rút bàn tay ta cầm về, đối ta nói : “Ngươi và Tư Đồ cô nương chậm rãi nói chuyện, ta vào ngủ trước.” Nói rồi đem áo khoác trên người trả lại cho ta, động tác phi thường lưu loát đóng cửa lại.

Nhìn cửa phòng nháy mắt đã được đóng chặt, ta cảm thấy có chút là lạ, nhưng…Lạ ở chỗ nào nhỉ…

Ta xoay người, ý bảo Tư Đồ Ức theo ta đến nơi xa phòng một chút nói chuyện, tránh cho ồn ào đến quận chúa.

“Trời lạnh, ngươi còn cầm áo khoác làm gì, người ta đem áo để lại cho ngươi, còn không mặc?” Tư Đồ Ức nói.

Phủ lên áo khoác, đối với Tư Đồ Ức ngày hôm nay vạn phần không giải nghĩa được, ta liền hỏi: “Hôm nay quỷ nhập vào người ngươi sao?”

“Như thế nào?” Tư Đồ Ức như cũ cười cười, nhưng trong mắt rõ ràng có tia xấu hổ, “…Ngay cả với sự quan tâm của ta ngươi cũng ghét bỏ?” Nói rồi thu hồi nụ cười, nét mặt quái lạ, tựa như đang che giấu gì.

“Thật cũng không phải.” Ta mặc áo khoác nào, hồ nghi nhìn nàng, “Chính là, không có thói quen ngươi như vậy.”

“Vậy từ từ rồi quen, không được sao?” Tư Đồ Ức lại ôn nhu nói.

Toàn thân ta lại khẽ run rẩy, cảm giác được nàng nói vô cùng ám muội, vội vàng đáp: “Không thể, hoàn toàn không quen được ngươi như vậy, ngươi vẫn là mau mau trở về bình thường đi, được không?”

Tư Đồ Ức cười cười, là kiểu cười tự giễu kia, khiến ta nghe thực khó chịu.

Nàng lại nói: “Quên đi, không đùa ngươi.” Nói rồi giơ ngón tay lên vẩy vẩy mái tóc dài của mình, tiếng chuông thanh thúy cũng vang lên theo, “Ta tới tìm ngươi là có chuyện muốn nói.”

“Vừa nãy còn nói muốn báo đáp ta?” Ta khinh thường hừ một tiếng.

“Thế nào, thật muốn ta tới báo đáp ngươi?” Tư Đồ Ức híp híp cặp mắt xếch của nàng, “Nói đi, có phải ham sắc đẹp của ta hay không, thật muốn ta mang thân báo đáp?”

“Ta chưa từng nói.” Ta liếc mắt, “Nếu là ngươi lại đi ngang, vậy giờ ngươi có thể chân chính ngang qua nơi này, vĩnh biệt.” Ta vừa nói vừa muốn xoay người về phòng.

“Ta thật là có chính sự.” Tư Đồ Ức thu lại nét mặt đùa giỡn, nghiêm mặt nói, “Ngươi phải cẩn thận nha hoàn kêu Tiểu Thúy kia.”

Ta sửng sốt.

“Ta muốn nói vậy thôi.” Nói rồi Tư Đồ Ức nhún vai.

Ta không hiểu ra sao: “Ngươi… Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì? Vì sao ta phải cẩn thận Tiểu Thúy?”

“Ước chừng khoảng nửa năm trước ta từng thấy nàng.” Tư Đồ Ức nói.

“Ngươi biết Tiểu Thúy?” Ta nhíu mày.

“Chỉ là ngẫu nhiên gặp được ở trà quán mà thôi, nàng hẳn là không nhớ rõ ta.” Tư Đồ Ức lắc đầu.

“Vậy thì sao, có gì cần lo lắng chứ? Chỉ bởi vì ngươi nửa năm trước gặp qua nàng, nên…”

“Nàng lúc ấy đang cùng một người nam nhân khác nói chuyện, khi đó, nàng… dường như rất tức giận.” Tư Đồ Ức tiếp tục nói, ” ‘Tấn Thiên Khải không chết tử tế được’ …Lúc ấy nàng đã nói như vậy.”

Tấn Thiên Khải, phụ thân của Tấn Ngưng, cũng chính là Vương gia.

“Bởi vì nàng nói chuyện biểu tình cực kỳ dữ tợn, giống như thật sự đối với Tấn Thiên Khải hận thấu xương, cho nên ta mới có thể nhớ rõ ràng như vậy.” Tư Đồ Ức nói rồi lẳng lặng nhìn ta.

“Liệu có phải.. Ngươi nhận lầm người không?” Ta miễn cưỡng cười cười, không thể tin được Tiểu Thúy đối với ta cùng quận chúa luôn luôn kinh sợ, lại từng nói ra lời như vậy.

“Ta chỉ là tới nhắc nhở ngươi thôi.” Tư Đồ Ức thản nhiên nói, “Tin hay không tùy ngươi.”

Ta nhất thời không biết nên đáp thế nào.

“Giờ mà nói, thay vì phiền não về Tiểu Thúy kia, không bằng ngươi nghĩ lát nữa sẽ hống người trong phòng như thế nào đi.” Tư Đồ Ức nói xong, quay đầu nhìn cửa phòng ngủ.

“Cái gì người trong phòng?” Ta sửng sốt, rốt cuộc hôm nay nữ nhân điên này làm sao vậy, lúc thì ân nhân cứu mạng, lúc thì Tiểu Thúy, lúc lại người trong phòng.

“Ngươi đúng là một tên ngốc.” Tư Đồ Ức nhẹ giọng hừ, sau đó nói, “Thật là làm khổ quận chúa.”

“Sao ngươi lại nhắc tới Tấn Ngưng?” Ta kéo kéo khóe miệng, nữ nhân điên này đã nháo với ta, nhưng nếu nàng dám nháo với quận chúa, ta quyết không để yên nàng.

“Quên đi.” Tư Đồ Ức lại khinh thường cười cười, “Ta chưa từng nói. Được rồi, hôm nay tán gẫu tới đây thôi, ta phải đi…”

“Đợi một chút.” Ta kêu nàng ở lại, “Vì cái gì mỗi lần nửa đêm ta đi nhà vệ sinh đều gặp được ngươi? Ngươi có năng lực biết trước sao?”

Tư Đồ Ức lẳng lặng nhìn ta, sau đó nở nụ cười dễ thương, ôn nhu nói: “Nếu ta nói mấy ngày qua mỗi đêm ta đều đứng trong viện tử này chờ ngươi, ngươi tin không?”

Không chờ ta phản ứng, Tư Đồ Ức đã sớm mang theo nụ cười quỷ dị, “Sưu” một tiếng nháy mắt biến mất.

Trong óc một mảnh hỗn loạn, cái gì Tiểu Thúy, cái gì Tư Đồ Ức, cái gì quận chúa, trong đầu ta tất cả đang trộn thành một khối.

Một trận gió lạnh thổi qua, chợt nhớ lại mình ra ngoài vốn để làm gì, ta thở dài, vội vàng hướng đến nhà vệ sinh bước tới.

Sau khi giải quyết xong chính sự, ta mới rón rón rén trở về phòng. Trong phòng rất yên tĩnh, có lẽ Tấn Ngưng đã ngủ rồi, ta lại lén lút chui vào chăn mền. Nằm trên giường, vẫn không nén được nghĩ tới những Tư Đồ Ức vừa nói qua. Phải cẩn thận Tiểu Thúy, bởi vì nàng từng nói “Tấn Thiên Khải không chết tử tế được”. Đến nỗi Tư Đồ Ức rốt cuộc có nhận lầm người hay không, ta không cách nào phân định được. Rồi còn Tư Đồ Ức nói nàng mỗi đêm đều đứng trong viện chờ ta, chờ ta làm gì? Chỉ vì nói cho ta biết chuyện Tiểu Thúy hay sao?

Suy nghĩ cứ thế vòng vo, lại không có một đầu mối. Lúc này ta mới đột nhiên phát giác có điểm là lạ.

Đưa tay sờ sang vị trí bên cạnh, trống không.

Tấn Ngưng đâu?

Tim ta như dừng nửa nhịp, lập tức ngồi dậy xem cho rõ ràng, cho đến khi phát hiện ra Tấn Ngưng. Nguyên lai nàng nằm đến bên trong cùng, dán sát vào tường ngủ. Ta thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi chuyển tới phía sau nàng, nhẹ giọng nói: “Ngưng nhi?”
Không trả lời.

Đang ngủ sao? Sợ nàng nằm sát bên tường sẽ lạnh, ta vươn tay muốn ôm nàng quay về lòng, lại không ngờ vừa đụng tới thắt lưng đã nghe được một tiếng lạnh lùng: “Không nên đụng ta.”

Ta sửng sốt, Tấn Ngưng vẫn chưa ngủ?

“Làm sao vậy?” Ta nhẹ giọng hỏi, sau đó lại vươn tay ra.

“Không cho chạm vào ta.” Lại là lời đáp lạnh ngắt như băng, khiến ta sợ tới mức rút ngay tay về.

Ta nhẹ nhàng quát: “Ngưng nhi?”

Vẫn không đáp lại.

Nàng tức giận sao? Chẳng lẽ là giận ta? Rốt cuộc đã có chuyện gì? Đột nhiên nhớ lại lời Tư Đồ Ức nói “Thay vì phiền não về Tiểu Thúy kia, không bằng ngươi nghĩ lát nữa sẽ hống người trong phòng như thế nào đi”, Vậy ” Người trong phòng” chẳng lẽ là chỉ Tấn Ngưng? Nhưng Tư Đồ Ức làm sao biết Tấn Ngưng sẽ tức giận?

“Ngưng nhi, ngươi có phải… Sinh khí không?” Ta sợ hãi hỏi.

Quả nhiên, không buồn để ý đến ta.

Mặc dù biết đối phương không trả lời, nhưng ta vẫn lại nhẹ giọng hỏi: “Vì sao tức giận?”

Lo lắng thân thể nàng yếu, ngủ sát bên tường ngủ sẽ bị cảm lạnh, ta kiên trì đến cùng, lại áp vào sau lưng quận chúa vươn tay ôm nàng.

“Ngươi…” Tấn Ngưng thân mình cứng đờ, theo sau dùng sức tách tay ta ra, “Ta nói đừng đụng ta!”

Không thể tưởng được quận chúa nóng giận khí lực lại to như thế, nàng tựa hồ dùng hết toàn lực giãy thoát khỏi ngực ta, làm tay ta sinh đau. Vậy ra nàng giận thật à, hơn nữa còn là cực kỳ tức giận. Không dám cùng nàng đối nghịch, sợ làm đau nàng, ta vội nói: “Hảo hảo hảo, ta không đụng ngươi, ta không đụng ngươi…” Lập tức cuống quít đem tay rụt về.

Qua một lúc lâu, thật sự nhịn không được ta lại nhẹ nói: “Ngưng nhi, ngươi dán tường ngủ sẽ lạnh thân mình, nằm lại đây chút, được không?”

Như cũ vẫn không trả lời.

Ta thở dài, hiện giờ thật là một chút buồn ngủ cũng không có. Quận chúa rốt cuộc giận cái gì? Nghĩ tới nghĩ lui, trừ bỏ tới nhà vệ sinh, ta không có làm gì khác a. Chẳng lẽ là bởi Tư Đồ Ức? Tư Đồ Ức nói gì đó chọc cho quận chúa buồn bực sao? Vậy thì cùng ta có quan hệ gì?

Càng nghĩ nhiều càng ủy khuất, lại lo lắng nàng ngủ như vậy ngày mai sẽ nhiễm phong hàn.

“Ngưng nhi, ngươi nói cho ta biết, ta sai chỗ nào được không?” Ta lại hỏi.

Vẫn. Không. Đáp lại.

Ta chỉ còn biết mù quáng năn nỉ: “Ta không dám đối với ngươi như vậy nữa, tha thứ ta được không? Chỉ một lần thôi?”

Vẫn là ta đóng kịch một vai.

Xem ra tạm thời không cách nào cùng Tấn Ngưng giao tiếp. Nhưng lại không nghĩ ra cách nào mời nàng trở về giữa giường ngủ, đầu ta hỗn loạn một vòng, còn hơn nhiều so với khi nghĩ tới những Tư Đồ Ức nói. Ta bắt đầu phân tích tình huống hiện tại, càng nghĩ càng thấy bất an. Nếu theo tình huống hiện giờ, là quận chúa giận ta, không muốn cùng ta chung một chỗ, mà ta lại không biết điều ngủ bên cạnh nàng. Vì tránh ta, nàng ngủ thẳng tới bên tường, chỉ hy vọng có thể tận lực cách xa ta một chút.

Trong lòng đau xót.

“Vậy… Có phải nếu ta không ngủ nơi này, ngươi sẽ không ngủ bên tường không?” Ta sợ hãi hỏi, có thể nàng vẫn không đáp lại. Quả nhiên, ta đã đoán đúng. Thở dài, ta thấp giọng nói với nàng: “Đừng nóng giận, ngay bây giờ ta sẽ qua thư phòng ngủ, ngươi phải ngủ ở giữa, được không?” Nói rồi ta liền hướng bên giường chuyển đi, định rời giường.

“Không được xuống giường.” Tấn Ngưng đột nhiên nói.

Ta sửng sốt.

Tuy rằng không biết quận chúa rốt cuộc muốn ta thế nào, nhưng bởi vì nàng nguyện ý nói chuyện mà ta cảm thấy một trận cao hứng.

Nằm lại trong mền, ta ôn nhu mở miệng: “Ngưng nhi, đừng nóng giận.”

“Ngươi nửa đêm rời giường, chính là vì đi gặp Tư Đồ cô nương?” Tấn Ngưng đưa lưng về phía ta hỏi.

“Tư Đồ cô nương? Tư Đồ Ức?” Ta sửng sốt, lập tức cười nói, “Làm sao có thể, là chính cô ta đột nhiên xuất hiện, lần trước cũng như thế này…”

“Còn có lần trước?” Tấn Ngưng xoay người một cái, quay mặt về phía ta, đề cao âm điệu hỏi.

Không biết Tấn Ngưng vì sao đột nhiên kích động như vậy, ta lẳng lặng gật đầu, ý thức được trong bóng đêm Tấn Ngưng nhìn không tới động tác của ta, liền mở miệng nói: “Chỉ có một lần…”

Một trận trầm mặc.

Khi ta nghĩ Tấn Ngưng lại bắt đầu muốn giả bộ người câm, nàng lại mở miệng lần nữa hỏi: “Ngươi đã cứu Tư Đồ cô nương?”

“Trước kia có cứu…” Ta gật gật đầu, lại nói, “Ngưng nhi, ngủ lại đây chút, được không?”

Tấn Ngưng ngữ khí lạnh hơn đáp: “Ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đã.”

“Hảo hảo hảo.” Thật sự không dám tiếp tục chọc nàng, ta vội giải thích, “Khi ngươi cùng Vương gia tới tìm ta, ta không phải không có ở y quán sao, đó là bởi ta đi tìm Hùng Thập Đại. Lúc đi ta lạc đường, muốn tìm một người để hỏi, liền đụng phải Tư Đồ Ức.” Vì không muốn sự tình trở nên phức tạp, ta bỏ bớt đi Tần cầm cô nương.

Tấn Ngưng không nói gì, ta liền tiếp tục giải thích: “Tư Đồ Ức khi đó đứng bên vách đá, ta còn tưởng là nàng ngắm phong cảnh, ai ngờ là nàng đi nhảy núi. Trước khi nàng nhảy núi, còn nắm tay ta nói ‘Không tồi, có một cái đệm lưng’, ta không muốn chứng kiến đột nhiên có người trước mặt ta chết, hơn nữa không thể nào tin nàng thật sự sẽ nhảy xuống, nên bắt lấy tay nàng…”

“Nàng nhảy xuống?” Tấn Ngưng chợt nói chen vào.

“Ân.” Ta gật gật đầu.

Tấn Ngưng lại vội hỏi: “Ngươi có bị tổn thương ở đâu hay không?”

“Đương nhiên không có, không phải ta đang hảo hảo như vậy sao?” Ta cười, vươn tay nắm lấy tay Tấn Ngưng.

Tấn Ngưng giãy ra, lạnh lùng thốt: “Ngươi còn chưa nói xong.”

Ta thở dài, tiếp tục nói: “Sau đó thì Tư Đồ Ức liền nhảy xuống, ta cũng bị nàng dắt đi theo, nhưng cũng đồng thời ta bắt được một cái rễ cây bên cạnh, cùng Tư Đồ Ức treo bên trên vách dốc.” Nói xong ta thậm chí lại thấy rùng mình, nếu thật ngã xuống thì sao, vậy giờ Tấn Ngưng có phải đã bị gả cho cái gã Hầu công tử kia không?

“Nói tiếp đi.” Tấn Ngưng thúc giục.

“Ai ngờ ngay khi ta cho là mình sắp không duy trì được nữa, phải ngã xuống thôi, Tư Đồ Ức thế nhưng bay lên, ôm cả ta trở lên vách núi, nàng vậy mà biết võ công! Ngươi nói nàng có phải thực khiến cho người ta… Phát điên?! Thật sự là tức chết ta, rõ ràng là muốn đem ta ra đùa giỡn, ngươi nói nàng có phải hỗn đản hay không?!” Ta nghiến răng nghiến lợi nói, nộ khí lại lần thứ hai bùng cháy dâng tràn trong ngực, vừa rồi thực không nên khinh địch như vậy, để Tư Đồ Ức trốn mất, đáng lẽ phải hảo hảo giáo huấn nàng một phen mới đúng.

“Chỉ có như vậy?” Quận chúa lại hỏi.

“Chỉ như vậy.” Ta nói.

“Ngươi cứ như vậy không bảo vệ chính mình?” Thanh âm Tấn Ngưng lạnh hơn trách cứ, “Nếu ngươi thật sự ngã xuống thì làm sao?”

“Không sợ, Tư Đồ Ức khinh công rất lợi hại.” Ta bĩu môi.

“Vậy… Nàng vừa mới tới tìm ngươi làm gì?” Tấn Ngưng lại hỏi, “Đến báo ân?”

“Báo ân? Báo cái quỷ!” Ta tức giận nói, “Nàng nói…” Ta dừng một chút, rốt cuộc có nên đem chuyện Tư Đồ Ức bảo ta cẩn thận Tiểu Thúy nói cho Tấn Ngưng hay không đây? Nhưng thật sự có thể dựa vào lời nói của Tư Đồ Ức để nhận định Tiểu Thúy cùng Vương gia có cừu oán? Liệu có phải oan uổng người tốt không nhỉ?

“Nói cái gì

Tags: truyện Vợ Của Ta Là Quận Chúa online, Chương 82. Truyện Vợ Của Ta Là Quận Chúa đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 82