Dark?

Chương 338: Bài danh khiếp sợ (2)

Xem giới thiệu truyện Võ Đạo Đan Tôn
A+ A-
Lâm Tiêu, chẳng qua là một
đệ tử đến từ Tân Vệ thành nhỏ yếu nhất trong lục đại vệ thành, hắn dựa
vào cái gì nhảy đến độ cao như vậy?

Ở trong ánh mắt khinh miệt của vô số đệ tử, Lâm Tiêu đột nhiên động thủ.

Một đạo tinh mang từ trong tròng mắt hắn hiện lên, tay phải Lâm Tiêu cầm chuôi đao, tinh khí thần toàn thân tập trung ở một điểm, chiến đao
trong tay chợt ra khỏi vỏ.

Thương!

Một đạo đao mang tuôn ra, đao mang đáng sợ chợt xuất hiện ở giữa thiên
địa, hóa thành cầu vồng sáng chói như mặt trời mới mọc, ẩn chứa đao khí
đáng sợ hung hăng chém về phía thạch bích.

– Luân Hồi Đao Quyết… Tứ Quý Luân Hồi Đao!

Vừa ra tay, Lâm Tiêu liền không lưu tình chút nào, trực tiếp thi triển
ra chiêu thức cường đại nhất của bản thân hiện nay, Luân Hồi Đao Quyết
thức thứ nhất Tứ Quý Luân Hồi Đao đã hoàn toàn lĩnh ngộ Ý Cảnh.

– Cái này …

Mấy võ giả vừa mới cười nhạo Lâm Tiêu không cách nào phát ra công kích,
nhìn thấy đao khí này liền trợn mắt hốc mồm, ngay cả đám người thống
lĩnh, trưởng lão của các đại vệ thành đến đây cũng không khỏi thất kinh.

Từ trên khí thế mà Lâm Tiêu xuất đao, bọn họ căn bản nhìn không thấy biểu hiện kiệt lực chút nào.

– Hảo tiểu tử, thực lực thật đáng sợ!

– Người này tên gọi là gì, Tân Vệ thành không ngờ lại xuất hiện một thiên tài tuyệt thế!

– Không thể tưởng tượng nổi, không nói cái khác, chỉ là khí thế một đao kia, tiểu tử này bài danh cũng sẽ không thấp.

Xuy!

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Lâm Tiêu bổ ra đạo đao mang kia
như tứ quý luân hồi không ngừng biến hóa, xuân ấm áp, hạ khô nóng, thu
hiu quạnh, đông rét lạnh căm căm, các loại cảm giác không ngừng lưu
chuyển, hiện ra ở trong óc mọi người, khiến mọi người hoàn toàn đắm chìm trong cổ Ý Cảnh này.

Đương nhiên, thời điểm Lâm Tiêu thi triển Tứ Quý Luân Hồi Đao, chỉ là
đem Ý Cảnh của Tứ Quý Luân Hồi Đao bày ra, mà không có đem Đao Ý dung
hợp ở trong đó.

Đao Ý, tựu như Khống Thần Quyết cùng Tinh Thần Nguyên Toa, là lá bài tẩy lớn nhất của Lâm Tiêu, bằng vào Đao Ý, Lâm Tiêu thậm chí có thể cùng
khoái đao khách Ân Lâm đấu mấy hiệp mà không bị chém giết, lá bài tẩy
bực này tự nhiên không đáng ở trong một khảo nghiệm nho nhỏ liền hoàn
toàn bạo lộ.

Oanh!

Ở trong ánh mắt hoảng sợ của vô số võ giả vây xem, một đao của Lâm Tiêu
chém vào trên vách đá, chiến đao kia cùng thạch bích va chạm sản sinh
lực trùng kích thật lớn, thậm chí khiến người ta có một loại xung động
thật lớn.

Cùng lúc đó, một lực phản chấn đáng sợ như cuộn sóng trong nháy mắt truyền vào trong cơ thể Lâm Tiêu.

Phanh!

Vòng bảo hộ Nguyên Lực bên ngoài thân Lâm Tiêu trong nháy mắt nghiền
nát, một tia sáng Kim Ngọc hiện lên, Lâm Tiêu vận chuyển Kim Ngọc Quyết
tu luyện tới tầng thứ năm Kim Ngọc thể, đem lực phản chấn kia ngăn ở bên ngoài thân thể, đồng thời mượn lực phản chấn này, thân thể Lâm Tiêu ở
trên không trung cuộn một cái, thi triển thức sau cùng Thiên Lý Phiêu
Hồng của Nhân cấp cao giai thân pháp Vô Ảnh Phiêu Hồng Quyết, cả người
như một con hồng nhạn nhẹ nhàng rơi vào trong đội ngũ Tân Vệ thành, cử
chỉ dễ dàng, thần thái thong dong mà tiêu sái, bình yên tự nhiên.

Chiến đao vào vỏ, ánh mắt Lâm Tiêu nhìn về phía bài danh ngọc bích cách đó không xa.

Đích đích đích!

Thanh âm chói tai vang lên, tên của Lâm Tiêu xuất hiện ở dưới đáy bài
danh ngọc bích, sau đó lấy một tốc độ như hỏa tiễn điên cuồng hướng về
phía trước tăng lên.

Bất chấp khiếp sợ đối với Lâm Tiêu, cơ hồ là trong nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều đồng loạt nhìn về phía bài danh ngọc bích, động
tác đều nhịp, như trải qua tập luyện vậy.

Trên bài danh ngọc bích, tên của Lâm Tiêu điên cuồng bay lên, chớp mắt
liền vượt qua đám người Hắc Thổ thành đệ nhất thiên tài Trương Dục, lại
dễ dàng vượt qua Hưng Nguyên thành đệ nhất thiên tài La Hưng Sơn, Mộ
Thạch thành đệ nhất thiên tài Dương Thiên bài danh một trăm bảy mươi hai cùng một trăm bảy mươi bốn, kế tiếp lại vượt qua Kỷ Hồng bài danh một
trăm sáu mươi lăm, hơn nữa vẫn còn tiếp tục không ngừng bay lên

– Trời ạ, Lâm Tiêu này bài danh đến tột cùng sẽ cao bao nhiêu?

– Đã vượt qua Thanh Nham thành á quân Tương Khâm bài danh một trăm năm mươi tám.

– Bài danh còn đang bay lên!

– Trời ơi, ngay cả Nguyệt Linh thành đệ nhất thiên tài Hoa Phong Tú bài danh một trăm bốn mươi bảy hắn cũng vượt lên trước.

– Chỉ còn người cuối cùng… Cổ Luân.

– Cổ Luân là một trăm bốn mươi hai, trong tất cả tân tấn đệ tử bài danh thứ năm, không biết hắn có thể vượt qua hay không.

– Xem, tốc độ của hắn chậm lại, muốn ngừng rồi sao?

Toàn trường hầu như tất cả mọi người đều nín hơi, ánh mắt gắt gao nhìn
chằm chằm thứ tự trên bài danh ngọc bích, mà Thanh Nham thành Cổ Luân
càng nắm chặt trường thương trong tay, xương ngón tay trắng bệch.

Ở trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, tên của Lâm Tiêu nhảy lên mấy
cái, vượt qua Thanh Nham thành đệ nhất thiên tài Cổ Luân, sau cùng ở địa phương một trăm bốn mươi chớp động xuống, rốt cục dừng lại.

– Bài danh một trăm bốn mươi!

– Trong tám mươi đệ tử tân tấn lần này bài danh thứ ba!

Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh cùng dại ra, tiếng thì thào khó có thể tin vang lên, như nói mớ đến từ Địa Ngục.

Toàn trường lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều ngơ ngác nhìn Lâm
Tiêu trong đội ngũ Tân Vệ thành, như đọng lại thành tượng đá, không chút sứt mẻ.

Một mảnh chấn động!

– Khó có thể tin.

– Không thể tưởng tượng nổi!

– Tân Vệ thành kiếm đâu được thiên tài này a, lại có thể ở trong tất cả tám mươi tân tấn thiên tài bài danh thứ ba.

– Thứ ba a, đây là khái niệm gì? Có thể bài danh trước mười, trên cơ bản không có chỗ nào mà không phải là thiên tài Tam chuyển đỉnh phong, cao
cấp nhất, càng là người nổi bật trong các đại thế lực bồi dưỡng, là cao
thủ hàng đầu tương lai của Hiên Dật quận thành chúng ta, tương lai có
thể tiến nhập Quy Nguyên cảnh, Lâm Tiêu đến từ Tân Vệ thành kia có tài
đức gì, dĩ nhiên xếp hạng cao như vậy?

– Xếp hạng còn không coi vào đâu, Thanh Nham thành Cổ Luân lúc đó chẳng
phải bài danh trước mười sao, nhưng Cổ Luân chí ít cũng là đến từ Thanh
Nham thành, cường đại nhất trong lục đại vệ thành, thực lực cũng đạt tới Tam chuyển đỉnh phong, nhưng Lâm Tiêu kia bất quá là Tam chuyển Trung
kỳ, bài danh vẫn còn trên Cổ Luân, đùa gì thế, lẽ nào bài danh ngọc bích cho rằng Lâm Tiêu mới là Tam chuyển Trung kỳ, còn mạnh hơn Cổ Luân Tam
chuyển đỉnh phong sao? Chẳng lẽ bài danh ngọc bích xuất hiện trục trặc?

– Không thể nào, bài danh ngọc bích chính là vật trọng yếu nhất của
thiên tài huấn luyện doanh, nhiều năm như vậy chưa từng có trục trặc
qua, trước kia bài danh chẳng phải rất bình thường sao.

– Lại là Tân Vệ thành, một màn này khiến ta nghĩ đến sáu năm trước,
không biết các ngươi còn nhớ hay không, quán quân của Tân Vệ thành năm
đó.

– Ngươi nói chẳng lẽ là Lâm Hiên?

– Lâm Hiên, ta nghĩ tới rồi, ta nhớ hắn là quán quân của Tân Vệ thành
năm đó, năm đó hắn chỉ mười tám tuổi ah, hơn nữa cùng Lâm Tiêu này như
nhau, cũng là Tam chuyển Trung kỳ, nhưng ở thời điểm trắc thí nhất cử
vọt tới đệ nhất, gây nên oanh động to lớn.

Tags: truyện Võ Đạo Đan Tôn online, Chương 338: Bài danh khiếp sợ (2). Truyện Võ Đạo Đan Tôn đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 338