Ngày hôm nay, Đường Phong vừa mới ứng phó xong một trận chiến, đang ngồi đả toạ nghỉ ngơi thì loáng thoáng nghe được tiếng bước chân đang đi về phía chính mình.
Từ khi tiến vào tầng ba Tru Tâm Động tới giờ, đây là người đầu tiên mà Đường Phong gặp phải. Có thể kiếm cơm trong này thì hiển nhiên không phải hạng tầm thường.
Đường Phong ngưng đả tọa, mở mắt nhìn về phía người đang đi đến kia, chẳng bao lâu sau, một thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt Đường Phong. Nhìn hình thể, hẳn là một nữ nhân, phong tư trác tuyệt, bước đi uyển chuyển.
Thế nhưng, sau khi Đường Phong nhìn thấy rõ gương mặt người này thì không khỏi sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện rằng mình căn bản không quen biết nữ tử này.
Đường Phong không dám nói mình hiểu biết nhiều lắm đối với các đệ tử của các đại gia tộc ở Linh Mạch Chi Địa, nhưng trong cuộc tỷ thí gia tộc này cũng không có mấy nữ nhân xuất sắc tham chiến, cho nên Đường Phong ít nhiều cũng có chút ấn tượng, ngoại trừ Trang Tú Tú, Chung Lộ và Dung thiếu nãi nãi mà hắn từng có tiếp xúc qua thì những nữ tử khác đều không mạnh mẽ lắm.
Mà người có thể đi lại trong tầng ba nếu không có thực lực bất phàm thì căn bản không thể ứng phó nổi với công kích chuyên nhằm vào tâm thần của mấy con hung thú kia.
Thế nhưng nữ tử trước mặt này, Đường Phong dám khẳng định mình chưa bao gặp mặt nàng, hoàn toàn là một gương mặt xa lạ. Nữ tử này lại vô cùng hoa nhường nguyệt thẹn, ở nơi tăm tối như thế này, Đường Phong cũng có thể nhìn thấy làn da trắng nõn và gương mặt lạnh lùng của nàng, hai bàn tay lộ ra bên ngoài như hai ngó sen bằng ngọc thạch, trong suốt long lanh như trân châu.
Lẽ nào lại là một kẻ giả nai để ăn thịt hổ? Trước giờ ẩn dấu thực lực, chỉ đợi thời cơ để chứng tỏ bản lĩnh hơn người? Trong lòng Đường Phong bắt đầu suy đoán.
Một lúc sau, nữ tử này đi tới chỗ cách Đường Phong không bao xa, nàng vô cùng xinh đẹp, đôi mắt long lanh nhìn Đường Phong.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Phong mở miệng nói:
– Cô nương, nàng là đệ tử của nhà nào?
Nữ tử mỉm cười ôn nhu như làn nước, cũng không đáp lời, chỉ chậm rãi vươn một tay ra, sờ lên khuôn mặt Đường Phong.
Đường Phong nhíu mày, nữ tử này cổ quái quá mức, nhìn có vẻ đáng yêu, nhưng rõ ràng có gì đó không đúng lắm, có nữ nhân nào vừa thấy đàn ông liền động thủ sờ mó kia chứ?
Nghi hoặc, Đường Phong tinh tế kiểm tra lại cảnh giới của đối phương, nhưng ngay khi tri giác vừa vươn đến thân thể của đối phương, mắt Đường Phong bỗng híp lại, bởi vì hắn phát hiện dao động trên người nữ tử này không giống dao động của người tu luyện, ngược lại giống… hung thú!
Đúng ngay lúc này, cánh tay đang chậm rãi vươn ra của nữ tử kia đột nhiên đâm vào cổ họng của Đường Phong bằng một tốc độ cực nhanh, trên đầu ngón tay bắn ra một tia sáng, sắc bén như đao.
Đường Phong nghiên đầu qua một bên, đầu ngón tay lướt sát qua cổ hắn, kình khí mạnh mẽ đánh ra xa mấy trượng, trực tiếp đánh thủng một lỗ to trên bức tường đá sau lưng Đường Phong.
– Lục giai ư?
Sắc mặt Đường Phong đại biến, rút thanh Độc Ảnh Kiếm vung một kiếm về phía nữ tử, tranh thu lúc thoái lui về sau liền cuống quít đứng dậy, ngưng thần chờ đợi, trong mắt léo lên sự hưng phấn.
Con hung thú lục giai hắn đang muốn tìm lại xuất hiện trước mặt hắn bằng cách này, quả thật khiến người ta phải bất ngờ. Nhưng con hung thú này lại có hình dáng khác với những con hung thú khác, nó có thể chiến đấu như người tu luyện, rất rõ ràng là đã vượt qua phạm trù của hung thú ngũ giai.
Tuyệt đối là lục giai!
Đến thật đúng lúc! Quả thật đi mòn giày sắt tìm không ra, khi tìm được lại chẳng tốn chút công sức.
Một kích của nử tử không thành, đôi chân mày nhíu lại, trông có vẻ rất đáng thương, thế nhưng trong lòng Đường Phong lại chẳng hề có suy nghĩ như thế, bây giờ hắn chỉ muốn giải quyết đối phương, khiến nó lộ ra diện mạo thật.
Chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu với hung thú lục giai, nhưng có thể suy đoán từ đòn công kích làm thủng cả nham thạch vừa rồi của nó, công kích của con hung thú này nếu đánh trúng vào người thì tuyệt đối chẳng dễ chịu chút nào.
Nếu đã như thế thì thử một lúc xem sao! Đã có chủ ý, Đường Phong dần Duệ Kim Chi Khí vào Độc Ảnh Kiếm, Độc Ảnh Kiếm trong nháy mắt trở nên sáng chói kim quang, nhân lúc nó bị ánh kim quang của Độc Ảnh Kiếm làm loá mắt, Đường Phong rung tay bắn ra ba thanh phi đao.
Phi đao xếp thành hình tam giác, phóng về phía trước ngực và phần bụng của nữ tử. Nếu đối phương là nữ nhân thì nơi hạ thủ của Đường Phong sẽ không hạ tiện như thế, nhưng đối phương chỉ là một con hung thú, hình dáng hiện tại chỉ là biến hoá thành mà thôi, cho nên đương nhiên Đường Phong ra tay không quá đắn đo.
Trong khoảnh khắc phi đao bay ra, Đường Phong cũng liền động thân, thân hình như điện, bám sát theo sau phi đao, trên Độc Ảnh Kiếm toả ra ba tấc quang mang, một màn kiếm che phủ trời đất bao trùm toàn thân nữ tử.
Trong khoảnh khắc xuất thủ, Đường Phong gần như đã vận dụng đến tám phần thực lực của mình, để đối phó với con hung thú lục giai này, Đường Phong căn bản không dám có chút nào khinh suất.
Phản ứng của nữ tử rất nhanh, phi đao còn chưa có phóng tới nàng trước mặt thì nàng đã cảm nhận được sát khí, cánh tay ngọc phất nhẹ, nhưng lại mang theo một lực lượng huyền diệu, dẫn dắt hướng bay của thanh phi đao, khiến ba thanh phi đao đều trượt mục tiêu, bay xéo qua một bên.
Nhưng lúc này, kiếm chiêu của Đường Phong cũng đã đánh tới.
Lưỡi kiếm bao phủ xuống, không gian dường như bị cắt nhỏ ra, gương mặt nữ tử không hề sợ hãi, ngược lại dùng một ngón tay để đón tiếp, nhắm chuẩn vào mặt kiếm của Độc Ảnh Trường Kiếm mà đâm thẳng vào.
Tiếng đinh đang vang lên liên tiếp, màn kiếm của Đường Phong triển khai giống như tuyết trắng vào đầu xuân, lần lượt từng mảnh đều bị tan chảy hết, chỉ trong thời gian ba hơi thở, màn kiếm bị phá vỡ, nữ tử lại cong ngón tay búng ra, vừa đúng búng lên thân kiếm, Đường Phong chỉ cảm thấy trước mặt có một luồng sức mạnh truyền đến, Độc Ảnh Kiếm trên tay không kiềm được cong ngược về sau một chút, kiếm quang ba tấc trong nháy mắt bị tan biến!
Lực đạo thật mạnh mẽ! Mặc dù Đường Phong biết đối phương chỉ là một con hung thú, nhưng nữ tử mà nó biến hóa thành thoạt nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng lại không ngờ trong thân thể yếu đuối mềm mại kia lại ẩn chứa lực đạo bá đạo như vậy.
Hung thú lục giai, quả nhiên không thể xem thường!
Không đợi Đường Phong có bất luận phản ứng gì, nữ tử lại tiếp tục trực tiếp ép sát đến trước mặt hắn, kéo dài thành một đạo tàn ảnh, cánh tay ngọc nhỏ nhắn nhanh như tia chớp, đâm thẳng vào đan điền của Đường Phong.
Đường Phong lắc eo mạnh một cái, thanh trường kiếm trên tay quét thành một vòng cung từ trên xuống dưới, chém vào ngón tay của đối phương, kiếm quang loé lên, nữ tử nhanh chóng thu hồi cánh tay của mình lại, chuyển hướng tấn công vào mắt Đường Phong.
Biến chiêu rất nhanh, có cảm giác chẳng hề trì hoãn chút nào, Đường Phong cảm thấy kẻ mà mình đang đối mặt không phải là một con hung thú, mà là một cao thủ Thiên Giai thượng phẩm từng kinh qua chiến trận, kinh nghiệm chiến đấu hết sức phong phú!
Nữ tử biến chiêu nhanh, Đường Phong cũng nhanh không kém, ngón tay của đối phương vừa đâm tới, Đường Phong cũng giơ hai ngón tay ra, nnhắm chuẩn vào ngón tay của đối phương mà đâm tới.
Tịch Diệt Chỉ!
Bốn ngón tay chạm nhau, cương khí mãnh liệt bắn ra, song phương đều không tự chủ được thoái lui vài bước mới đứng vững thân hình. Thân hình vừa ngừng lại, Đường Phong và nữ tử gần như cùng lúc lại lao vào nhau.
Lực đạo, tốc độ, cả hai bản lĩnh này không ai kém hơn ai. Trong lúc cuộc chiến đã rơi vào cục diện lấy nhanh đánh nhanh thì hầu như một chiêu chưa đánh xong thì một chiêu đã phát ra rồi.
Cho dù Đường Phong thi triển chiêu thức nào cũng đều bị nữ tử dùng một ngón tay hóa giải.
Vô cùng sảng khoái! Đã lâu lắm rồi Đường Phong không gặp được cuộc chiến nào phải dùng hết sức để kháng địch như lần này, hắn hào hứng chiến đấu, nhất thời quên đi mục đích đến Tru Tâm Động lần này, cũng quên mất đối phương chẳng qua chỉ là một con hung thú biến hoá thành, chỉ xem đối phương là một đổi thủ để ứng chiến.
Nhưng Đường Phong rất nhanh phát hiện ra chỗ không hài hoà của nữ tử này, dù sao cũng là hung thú biến hóa thành, tuy rằng bằng vào bản năng cũng có thể biết biến chiêu, cũng biết làm sao để giết địch, nhưng cũng có rất nhiều cơ hội có thể lợi dụng mà nó không biết nắm bắt, hơn nữa còn thường xuyên lộ ra nhiều sơ hở trong lúc chiến đấu.
Cao thủ bình thường tuyệt đối sẽ không phạm phải những sai lầm sơ đẳng này, thế nhưng con hung thú này không có thần trí đến như thế.
Lợi dụng những sơ hở đó, Đường Phong dần dần chiếm ưu thế, đánh cho đối phương chỉ còn biết phòng thủ, trong mười chiêu thì tấn công không được một. Nhưng cũng không thể phủ nhận chính là, khả năng chống đỡ công kích của đối phương vô cùng mạnh mẽ, mặc dù chiêu thức của Đường Phong đánh lên ngừơi nó nhưng nó cũng chỉ hơi khựng người lại một chút mà thôi, không bị tổn thương bao nhiêu.
Từ mấy ngày trước thì Đường Phong đã phát hiện ra rằng, để đối phó với hung thú ngũ giai, ngoại trừ việc dẫn dụ nó vào trong Cương Tâm để giết chết, còn những loại công kích như thế này rất khó đối tạo nên nguy hại gì với bọn chúng.
Là nguyên nhân do Lực Lượng Cương Tâm không đủ sao? Mắt Đường Phong híp lại, đã rất lâu rồi không vận dụng hai loại lực lượng Cương Tâm Băng Hoả.
Đôi mắt vốn đen nháy của hắn bỗng chốc trở nên quỷ dị, một con có màu lam u ám, một con có màu đỏ rực như lửa.
Cộng thêm Duệ Kim Chi Khí đang vận dụng, ba luồng lực lượng cương khí toàn bộ tuôn ra, ngay lúc này, thực lực của Đường Phong tăng lên đến đỉnh điểm.
Nhắm chuẩn cơ hội, nhân lúc nữ tử lộ ra sơ hở, Đường Phong dồn hết lượng lực cương khí vào trong Độc Ảnh Kiếm.
Độc Ảnh Kiếm vốn có ngnăm màu ban lan rực rỡ, trong lúc này lại càng tuyệt mỹ hơn nữa, trên trường kiếm có hàn khí lượn lờ đan xen những ngọn lửa bùng cháy hừng hực, hai luồng sức mạnh đối lập nhau lại đạt đến sực căn bằng quỷ dị, dưới sự dẫn dắt của luồng kim quang chói loá, thanh Độc Ảnh Kiếm với ba cỗ Lực Lượng Cương Tâm trên thân, giống như giao long xuất hải, mang theo uy thế không gì địch nổi chém tới nữ tử.
Trong mắt của nữ tử cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng loạn, nó muốn thoái lui, nhưng không khí xung quanh dường như bị đông cứng lại, căn bản không thể nhúc nhích được.
Thoáng chốc, Độc Ảnh Kiếm chém lên người nữ tử, hoàn toàn khác với thực thể khi tiếp xúc trong chiến đấu vừa rồi, lần này chém xuống, thân hình nữ tử bỗng trở nên mờ ảo, hư hư thực thực.
Đây hiển nhiên là năng lực đặc biệt của hung thú, tuy Đường Phong kinh ngạc về khả năng thay đổi trạng thái cơ thể của nó nhưng chiêu thức vẫn không hề chậm trễ chút nào.
Ba cỗ Lực Lượng Cương Tâm giao hoà vào nhau, hình thành một lốc xoáy cực lớn trước mặt Đường Phong, bao trùm lấy thân hình nửa hư nửa thực của nữ tử.
Hàn Băng thấu xương, Liệt Hoả thiêu đốt, Nhuệ Kim Chi Khí cứng rắn mạnh mẽ, tranh nhau xé lấy thân hình của nữ tử, nghiền nát sinh mạng của nó.
Tiếng kêu thảm vang lên chói tai từ miệng của nữ tử, đây là âm thanh đầu tiên mà nó phát ra từ khi giao chiến với Đường Phong, âm thanh này nghe y như tiếng của một nữ tử thông thường phát ra vậy.
Đường Phong lạnh lùng đứng nhìn, không có chút nào mềm lòng.
“Ầm” một tiếng, ba cổ Lực Lượng Cương Tâm sau một phen xung đột liền nổ tung ra, ngay lúc đó, nữ tử đang bị thương khá nặng không những không thoái lui mà ngược lại còn tiến tới, giống như hung thần ác sát, dương nanh múa vuốt bổ đến Đường Phong.
– Chết đi!
Đường Phong lại vung kiếm lên lần nữa, nhưng một kiếm này vẫn chưa chém đến đối phương thì thân ảnh của nó đã biến mất không thấy đâu, cùng lúc đó, một luồng hàn ý tập kích vào não của hắn.
Cảm giác này quá quen thuộc! Xem ra đối phương biết không thể thắng hắn bằng chiêu thức nên muốn tấn công bằng ngón nghề đặc thù của hung thú.
Mau chóng nhắm mắt ngưng thần, Đường Phong cho tâm thần đắm chìm vào trong thân thể.
Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại muốn xông vào!
Nếu là ở bên ngoài, bằng vào tốc độ của nữ tử này, nếu như muốn chạy trốn thì Đường Phong thật sự có khả năng sợ ném chuột vỡ đồ mà không dám truy đuổi, dù sao hung thú trong tầng baa này không chỉ có mình nó.
Nhưng nó lại chọn cách tác chiến trong thân thể hắn, quả là đi tìm đường chết mà!
Tâm Thần Lực của Đường Phong vừa mới xuất hiện, nữ tử kia liền điên cuồng đuổi theo, nó bây giờ có còn đâu hình dáng đáng yêu như vừa nãy, mà là hung thần ác sát, cứ như một bà điên mất đi thần trí vậy!
Đường Phong thuần thục dẫn dắt nó đi tới đan điền, Linh Khiếp Nhan đang lúc buồn chán thì nhìn thấy nữ tử xông tới, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trở nên băng lãnh, lạnh giọng hỏi:
– Sao lại là một nữ nhân?
Đan điền của Đường Phong trước giờ vẫn đều do một mình Linh Khiếp Nhan độc chiếm, bây giờ bỗng dưng chui ra một ngoại nhân, nên có cảm giác như có người muốn cướp lấy viên kẹo của mình vậy, lẽ nào lại không tức giận.
– Nhìn kỹ lại xem nó là cái gì!
Đường Phong liền mở miệng đáp lời, Tâm Thần Lực đang bỏ chạy bỗng dừng lại, biến ra thành hình dáng của mình, âm lãnh nhìn lại nữ tử đang truy đuổi đến.
Bình luận