Dược thi mặc dù cũng cường đại, nhưng tuyệt đối không làm được đến trình độ này.
Linh giai Huyết Vụ Thành bị thương cũng chỉ vì không biết rõ nội tình của dược thi, hơn nữa rơi vào trong Hắc Vân trận pháp, không nhìn được, không nghe được, bị dược thi bao vây, ngoại trừ bị đánh căn bản không hề có lực hoàn thủ. Đường Phong đang mãnh liệt phóng thích ám khí, lơ đãng không để ý bờ môi của ba lão giả Hồng bào vừa mấp máy rất nhanh.
– Làm cái quỷ gì vậy?
Đường Phong cau mày, mặc dù nhìn ba người bọn chúng rất chướng mắt, nhưng Đường Phong cũng không dám đơn giản công kích bọn chúng. Vừa rồi Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô liên thủ dùng Thần binh chi uy đều không thể làm gì bọn chúng, chứ đừng nói đến mình.
Không để Đường Phong suy nghĩ cẩn thận, cao thủ Huyết Vụ Thành rơi vào trong Hắc Vân trận pháp đột nhiên không bạo động nữa, tất cả trở nên trấn định. Sau một khắc, những Cao thủ Linh giai may mắn còn sống sót tốp năm tốp ba đứng lại một chỗ, vừa liên hợp ngăn cản công kích khó hiểu, vừa phóng thích chiêu thức của mình ra xung quanh.
Đao kiếm giao thoa, cương khí bay tứ tung, nhiều Linh giai như vậy tụ tập lại một chỗ bạo phát, tràng diện tương đương đồ sộ. Trong đó ba lão giả Hồng bào càng dễ làm người khác chú ý, bọn họ cũng không tụ tập lại một chỗ, mà phân tán từng người, cương khí hung mãnh đánh ra bốn phía, tạo ra từng đạo khe rãnh giao thoa trên mặt đất.
Không thể không nói, phương pháp này tương đối hiệu quả. Sau khi những Cao thủ Linh giai tốp năm tốp ba tập trung lại một chỗ, chỉ cần phản ứng không quá chậm, căn bản không cần lo lắng sẽ bị cao thủ các đại gia tộc công kích, khiến cho mọi người cũng một hồi bất đắc dĩ, cho dù thế công hung mãnh như thế nào, nhưng muốn công kích đối thủ dễ dàng như vừa rồi là hoàn toàn không có khả năng.
Ngoại trừ sáu dược thi vẫn phát uy trong Hắc Vân đại trận, Cao thủ Linh giai của các đại gia tộc chỉ có thể giương mắt nhìn.
Đường Phong vừa nhìn cục diện này, trong lòng đã biết chuyện xấu sắp đến.
Hắc Vân trận pháp mà hắn bố trí, căn bản không thể sánh ngang với trận pháp của Thiên Cơ Tử bố trí, vốn cũng không có hy vọng toàn bộ người của Huyết Vụ Thành sẽ bị vây chết bên trong. Hắn chỉ nghĩ có thể giết được bao nhiêu thì giết, giảm bớt áp lực cho Linh Mạch Chi Địa. Nhưng bây giờ xem ra, trong ba lão giả Hồng bào kia hiển nhiên cũng có người hiểu được bí mật của trận pháp này, hiện tại nghĩ ra cách này, chẳng những có thể làm cho người bên mình giảm bớt thương vong mà còn có thể phá vỡ mắt trận của trận pháp này.
Mắt trận cụ thể ở đâu bọn chúng không rõ ràng lắm. Nhưng cứ công kích không có mục đích như vậy, nhất định sẽ có cơ hội đánh trúng mắt trận, một khi mắt trận bị đánh trúng, trận pháp cũng sẽ bị phá. Đến lúc đó, với thực lực của ba Linh giai trung phẩm, muốn đánh chết Cao thủ Linh giai của các đại gia tộc ở đây, quả thực dễ như trở bàn tay.
– Công kích nhanh, thời gian không còn nhiều nữa.
Đường Phong gấp gáp hô to, các vị cao thủ vội vàng phóng xuất ra các chiêu thức của mình.
Đường Phong cũng mãnh liệt bắn ám khí, vừa khống chế sáu dược thi, ý đồ tìm một lão giả Hồng bào gây phiền toái. Thiếu gia này không tin, dược thi hung hãn không sợ chết, sáu tên cùng tiến lên, chẳng lẽ không làm gì được một lão giả trong đó.
Vì phối hợp sáu dược thi, Đường Phong lại mạo hiểm tung một thanh ám khí về phía lão giả Hồng bào trước đó.
Lão giả Hồng bào đang chạy trốn trong Hắc Vân trận pháp, vừa hung mãnh công kích, trong giây phút ám khí đến gần đột nhiên hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ lạnh ngắn ngủi giống như Ma Âm rót vào tai, bay thẳng đến trái tim Đường Phong, khiến đầu hắn trở nên hỗn độn.
Nhân cơ hội này, khi lão giả Hồng bào đang muốn bắn ra chỉ phong tiêu diệt Đường Phong, sáu dược thi đã lặng lẽ bao vây lấy hắn.
Dược thi không hề có khí tức, cho nên bọn chúng xông tới bên người lão giả Hồng bào cũng không bị phát giác, cho đến khi số một tung ra một quyền mãnh liệt, đánh vào dưới nách hắn, lão giả Hồng bào mới phát giác ra.
Hắn nhướng mày, quyết đoán từ bỏ công kích với Đường Phong, tiện tay vung tay, nắm đấm của Nhất Hào liền quỷ dị lướt qua người lão giả Hồng bào, nện vào người Tứ Hào.
Tứ Hào vừa vọt tới sau lưng lão giả Hồng bào còn chưa kịp triển khai đánh lén, đã bị Nhất Hào đánh bay ra ngoài.
Bốn dược thi còn lại vừa định tiến công, lão giả Hồng bào quát lớn một tiếng:
– Cút ngay!
Tiếng quát giống như tiếng sấm, thật sự rất khó tưởng tượng từ trong miệng lão gia hỏa chỉ có da bọc xương phát ra, thanh âm này mang theo một hương vị không thể xâm phạm và uy nghiêm của thượng vị giả, hầu như đồng thời, một lực đẩy bành trướng cũng lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra bốn phía.
Đám dược thi đang bao vây hắn giống như hồ lô bị ngã lăn xuống đất.
Sau một khắc, lão giả Hồng bào trực tiếp chộp lấy tay của một dược thi còn chưa đứng vững, hung hăng uốn éo, cùng với tiếng răng rắc giòn vang, cổ dược thi trực tiếp bị vặn gãy.
– Không biết lượng sức!
Lão giả Hồng bào lạnh lùng nói, lập tức vứt bỏ dược thi.
Nhưng khiến hắn tuyệt đối không nghĩ tới chính là, dược thi lẽ ra đã chết, trong một khắc bị ném đi lại tung một quyền đánh dưới xương sườn hắn.
Biến cố bất ngờ này khiến lão giả Hồng bào tức sùi bọt mép, thân thể vốn gầy còm giống như một quả bóng da, bắt đầu tăng vọt, trong chớp mắt biến thành hình tượng một lão giả sắc mặt hồng phớt, tóc bạc mặt hồng hào.
Sắc mặt của hắn hơi ửng đỏ, một quyền mạnh mẽ của dược thi kia, cho dù là hắn cũng không phải không có cách nào tiếp nhận. Nhưng một kích này của dược thi, hiển nhiên đã hoàn toàn chọc giận hắn.
Một chân quét ra, trực tiếp đá lên người dược thi, khối dược thi giống như diều đứt dây, bay vút ra xa. Năm dược thi còn lại đồng loạt quay lại, vô cùng hung hãn phát ra công kích với lão giả Hồng bào, nhưng căn bản không cách nào tới gần, đã bị chiêu thức vô cùng nhanh chóng này đánh lui liên tiếp về phía sau.
Không có cách nào công kích! Lão gia hỏa toàn lực bạo phát này và người bất động thanh sắc vừa rồi quả thực là hai người khác nhau.
Đường Phong nhìn thấy tất cả, lệnh cho sáu dược thi công kích về hướng tên Linh giai hạ phẩm còn lại.
Lão giả Hồng bào vẫn còn phát uy, cũng mặc kệ bên người có địch nhân hay không, phương hướng công kích có phải người bên mình hay không, chiêu thức hung hãn không hề dừng lại.
Lần này, ngược lại có hai Linh giai Huyết Vụ Thành dựa lưng vào nhau kiệt lực ngăn cản tiến công của cao thủ các đại gia tộc, bị lão giả Hồng bào ngộ thương, lập tức bị cao thủ các đại gia tộc đánh gục.
Chiến đấu lại giằng co thêm hai nén hương, Đường Phong thấy tình hình không sai biệt lắm, vội vàng vung tay kêu lên:
– Rút lui!
Nếu không rút lui sẽ không có cơ hội. Công kích của ba lão giả Hồng bào đã quét đến vị trí mắt trận, chỉ cần đến một lần nữa, Hắc Vân trận pháp sẽ bị phá.
Nghe thấy Đường Phong kêu lên, những người khác tràn đầy lưu luyến đánh ra một chiêu mãnh liệt, lúc này mới vạn phần không tình nguyện mà thối lui.
Đường Phong chạy ra vài bước, quay đầu nhìn lại mới thấy Chu Tiểu Điệp còn đang bắn phi đao vèo vèo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên trán lấp lánh mồ hôi.
Hắn vội vàng chạy lại, giơ một tay túm lấy cổ nàng, giống như xách cổ một con gà con đưa đi.
Trong nháy mắt, cao thủ các đại gia tộc đã chạy trốn sạch sẽ, sáu dược thi bọc hậu dưới mệnh lệnh của Đường Phong, sau một lúc cũng vội vàng đuổi theo.
Sau khi đám người Đường Phong rút lui không đến nửa canh giờ, một vị Lão giả Hồng bào phát ra một chiêu đánh ra một đạo khe rãnh trên mặt đất, trước mắt thình lình sáng sủa, không gian hắc ám vô tận biến mất không thấy gì nữa. Các Cao thủ Linh giai Huyết Vụ Thành ngơ ngác một lát, không khỏi thở ra một hơi, vẻ mặt còn đầy sợ hãi.
Bọn họ đưa mắt nhìn xung quanh, cảnh hoang tàn khắp nơi, thây chất thành đống. Đội ngũ vốn vài trăm người, bây giờ chỉ còn lại khoảng hai mươi người, hơn nữa hai mươi người này, ngoại trừ ba vị lão giả Hồng bào, toàn bộ đều bị thương nhẹ hoặc trọng thương.
Ba vị Hồng bào kia cũng ngừng động tác trên tay, hai mắt nhắm lại cẩn thận cảm giác một phen, đợi đến khi mở mắt ra, sắc mặt tái nhợt, toàn thân tức giận đến phát run.
Địch nhân công kích bọn chúng không biết đã chạy đi đâu, trong phạm vi hơn mười dặm căn bản không dò xét được.
Nhìn lướt qua thảm trạng xung quanh, ba vị Hồng bào đều cảm thấy phát sốt, cộng thêm phẫn nộ vô cùng. Sau khi tụ tập tất cả mọi người lại một chỗ, kiểm lại nhân số và thương thế, nhất thời trái tim như bị ai bóp chặt.
Sỉ nhục, thật sự là sỉ nhục tuyệt đối! Chỉ trong giây lát tiến vào Linh Mạch Chi Địa, ngay cả bóng dáng địch nhân cũng không thấy đã tổn thất mất chín thành nhân mã! Chuyện này trước kia chưa bao giờ xảy ra, cũng không có khả năng xảy ra.
Thiên giai Địa giai tử vong thật ra không có gì, những người này chết cũng không sao.
Nhưng Cao thủ Linh giai tới lần này, chỉ trong thời gian ngắn ngủn hơn một canh giờ đã chết mất một nửa! Số lượng thương vong này thật khiến người ta khó có thể tiếp nhận. Huyết Vụ Thành mặc dù có chừng trăm vị Cao thủ Linh giai, nhưng tuyệt đối không chấp nhận được tổn thất như vậy.
Lão giả Hồng bào gầy còm đã khôi phục dáng vẻ ban đầu, hai tay gác sau lưng đứng trong vũng máu và thi thể, một hồi lâu vẫn không lên tiếng, thân thể run nhè nhẹ nói lên hắn đang hết sức phẫn nộ.
– Cho dù là chiến đấu với người của Thiên Thánh Cung, Huyết Vụ Thành ta cũng chưa bao giờ nếm qua tổn thất lớn vậy, Linh Mạch Chi Địa này rốt cuộc có kỳ nhân dị sĩ gì mà có thể bố trí được trận pháp huyền diệu như vậy?
Một lão giả Hồng bào khác thở dài một tiếng, lần này chịu tổn thất chính vì trận pháp này, nếu không do trận pháp đã hạn chế thị giác và thính giác của bọn chúng, Huyết Vụ Thành làm sao có thể tử thương nhiều như vậy?
– Hừ!
Lão giả Hồng bào gầy còm hừ lạnh một tiếng:
– Bất kể bọn chúng có kỳ nhân dị sĩ gì đều phải trả giá đắt cho hành vi lần này.
– Chúng ta có nên báo cáo chuyện này cho thành chủ hay không? Để thành chủ định đoạt hành động kế tiếp?
Lão giả Hồng bào thứ ba mở miệng hỏi.
Lão giả gầy còm quay đầu liếc nhìn hắn:
– Hứa Cửu Châu, một trận pháp như vậy cũng khiến ngươi sợ hãi sao? Nếu ngươi sợ hãi thì bây giờ hãy quay về Huyết Vụ Thành, lão phu sẽ tự mình hành động.
– Lão phu có gì phải sợ đây, chỉ là lần này tổn thương thảm trọng như vậy, nếu để thành chủ biết được nhất định sẽ trách tội, đến lúc đó ngươi có đảm đương được không?
Hứa Cửu Châu lạnh lùng nói.
– Ta đảm đương thì thế nào?
Lão giả gày còm trầm giọng nói:
– Nhiều huynh đệ đã đổ máu ở đây như vậy, nếu không tiêu diệt Linh Mạch Chi Địa, làm sao còn mặt mũi quay về Huyết Vụ Thành? Còn mặt mũi nào đi gặp thành chủ? Không tiêu diệt nơi này, Lý Thiên Cừu ta thề không trở về thành!
– Thiên Cừu huynh nói cũng có đạo lý.
Một lão giả Hồng bào khác khẽ gật đầu:
– Nhiều người chết như vậy, chúng ta phải tiêu diệt nơi này để lấy công chuộc tội, bằng không thành chủ tuyệt đối sẽ trách phạt.
– Tùy các ngươi.
Hứa Cửu Châu thấy hai người quyết định như vậy, cũng không hề phản bác.
– Những người còn lại đi theo ta!
Lý Thiên Cừu nhìn các Cao thủ Linh giai còn sống, cất bước đi đầu.
– Người của Linh Mạch Chi Địa đã tạo ra một hành động lớn như vậy ở lối vào, vậy mà Huyết Sát xung phong đi đầu trước đó lại không biết gì cả, quả thực là đồ phế vật, lưu trên đời này còn có tác dụng gì nữa.
Bất luận như thế nào, phải thăm dò được rốt cuộc là kẻ nào đã bày ra trận pháp này. Chỉ cần diệt trừ người bố trận, Linh Mạch Chi Địa này căn bản không có uy hiếp gì nữa.
Chạy trốn cách lối vào hai trăm dặm, cao thủ các đại gia tộc mới dần dần ngừng bộ pháp. Dù sao Huyết Vụ Thành cũng có ba vị Linh giai trung phẩm, không chạy xa một chút, bọn họ cũng không có cảm giác an toàn.
Sáu dược thi cũng giống như quỷ mị từ phía sau cấp tốc tới gần.
Sau khi thở hổn hển mấy hơi, mọi người liếc nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười. Cao thủ các đại gia tộc cười vô cùng sảng khoái, bọn họ đều là lão gia hỏa bảy tám mươi tuổi thậm chí có người gần một trăm, nhưng hôm nay lại giống như người trẻ tuổi hào sảng vô cùng.
Thống khoái, quá thống khoái! Cả một đám địch nhân Huyết Vụ Thành mới vừa mới tiến vào Linh Mạch Chi Địa đã bị mình giết chết gần chín thành, trong đó Linh giai giết hơn phân nửa, chiến tích này hai canh giờ trước ngay cả nằm mơ bọn họ cũng không dám nghĩ đến.
Quan trọng nhất là, cuộc chiến đấu lần này khiến bọn họ ý thức được người của Huyết Vụ Thành cũng không phải thần nhân ba đầu sáu tay kim thương bắn không ngã, chọc mấy lỗ thủng bọn chúng cũng chết như rạ.
Trong nháy mắt, bóng ma xâm lấn trong lòng mọi người khi đối mặt với Huyết Vụ Thành tiêu tán đi không ít, tin tưởng đối kháng với Huyết Vụ Thành sau đó cũng bạo tăng lên rất nhiều.
Sáu dược thi chạy tới, trước mặt mọi người, Đường Phong không tiện thu bọn chúng vào Mị Ảnh Không Gian, chỉ có thể để chúng cúi đầu đứng một bên, cũng may hắc y bao trùm lên toàn thân bọn chúng, bằng không để người khác nhìn thấy diện mạo của bọn chúng nhất định sẽ khiếp sợ không thôi.
Bình luận