Dark?

Chương 57: Nhã Phù mang theo Vũ Trạch lại vào Tề Vương phủ

Xem giới thiệu truyện Vương Phi Áp Đảo Vương Gia
A+ A-
“Huyết Thủ, lời này
của ngươi rốt cuộc là ý gì? Cái gì gọi là Vương Gia chúng ta có thể
đụng?” Liễu Trì tiến lên một bước, trợn mắt nhìn chằm chằm Huyết Thủ,
lạnh giọng chất vấn.

Bởi vì một câu nói kia của Huyết Thủ, làm
cho ba người ở đây đều cả kinh, không ngờ dưới loại tình huống này, hắn
lại có thể nói lời như vậy.

Chẳng lẽ hắn sẽ đem quan hệ của nàng
cùng Nam Cung Thần nói ra? Hiện tại mặc dù trên mặt nàng còn có dịch
dung, nhưng nếu quả thật đem tất cả mọi chuyện nói ra, khó bảo toàn sẽ
không lập tức bị Nam Cung Thần phát hiện thân phận, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. mà chuyện nàng vẫn muốn che giấu, cũng nhất định sẽ bị biết được.

Ánh mắt Thư Nhã Phù khiếp sợ nhìn về phía Nam Cung Thần, cũng trong lúc đó
chống lại ánh mắt hắn nhìn tới, tầm mắt hai người chống lại nhau, trong
bụng chợt một hồi nhảy lên kịch liệt, con ngươi màu hổ phách này quá sâu xa để cho nàng xem không hiểu ý nghĩ trong long của hắn, hơn nữa đối
với ánh mắt như vậy tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả ngụy trang của nàng.

Liễu Trì cũng kinh ngạc, nhưng hơn nữa là tức giận, người vũ nhục Vương Gia
đều phải chết! Vương Gia cũng không phải là người có thể tùy tiện vũ
nhục, huống chi là cái Huyết Thủ yêu tà này.

“Huyết Thủ, ngươi
biết rất nhiều chuyện!” Ánh mắt Nam Cung Thần lạnh lùng nhìn về phía
Huyết Thủ, nam tử này hắn đã cho người đi điều tra qua, mà lấy được kết
quả cũng làm cho hắn rất kinh ngạc, thân phận người đàn ông này không
đơn giản, vẫn sống ở trong Trân Bảo Các, nhưng đồng thời cũng là một
nhân vật hết sức nguy hiểm.

Ánh mắt nhìn về phía Nhã Phù, nàng cũng là người Trân Bảo Các, nhưng cư nhiên không biết sự hiện hữu của hắn sao?

Huyết Thủ, thì ra người ở trước mắt này còn có một tên gọi là Huyết Thủ, vậy Văn Diệp xảy ra chuyện gì?

“Chuyện ta biết rõ cũng không nhiều, nhưng so với cái ngươi nên biết thì. . . . . . Biết nhiều hơn.” Một cái tay ôm chặt eo Nhã Phù, đem cả người nàng
vòng vào trong ngực, trong con mắt màu máu đỏ tươi tràn đầy hứng thú hòa hảo kịch hay.

Trên người Huyết Thủ tản ra một cỗ sát ý cùng cảm
giác khát máu điên cuồng, đồng thời còn có một lòng kiên cường khiến
người ta có cảm giác run sợ.

“Ta nên biết? Ta nghĩ tốt nhất ngươi nên nói rõ ràng, nơi này không phải Nam Phong quốc, ở địa bàn của ta
ngươi không đấu lại ta.” Trong con mắt màu hổ phách của Nam Cung Thần có uy thế ép người, căn bản cũng không e ngại trên người Huyết Thủ tản mát ra khí thế, trầm thấp nghiêm mặt.

Đồng thời, đối mặt với sắc mặt sắc vẫn trấn định như trước, đáy mắt mặc dù có mấy phần hoảng loạn cùng kinh ngạc, đang đối mặt dưới ý kiên định cùng khát máu của Huyết Thủ
như vậy, Thư Nhã Phù vẫn giữ vững trấn định cùng lạnh nhạt như cũ, Nam
Cung Thần cũng chú ý nhiều hơn, không ngờ nàng lại có thể không chịu ảnh hưởng khí thế của Huyết Thủ và hắn, đáy mắt vẫn không có cái loại sợ
hãi mà người khác sẽ có.

Hắn tựa hồ đã gặp qua nàng ở nơi nào?

Cặp mắt từ từ nheo lại, ánh mắt nguy hiểm lưu chuyển ở trên than thể Nhã
Phù, hắn đối với người đã gặp qua, luôn luôn cũng sẽ nhớ được tướng mạo, nhưng nữ nhân trước mắt đang bị giữ trong ngực Huyết Thủ này, thế nhưng hắn lại không có một chút ấn tượng, nhưng thần sắc trong đôi mắt kia,
mang đến cho hắn một cảm giác rất quen thuộc.

“Ha ha ha, ngươi
muốn biết, ta vì sao phải nói cho ngươi? Nhìn ngươi bị lừa chẳng hay
biết gì, mà có vài người lại chạy trốn bên ngoài, ta xem diễn mà rất vui vẻ đó!” Không thể không nói, đối với hành động tùy ý như vậy của Huyết
Thủ mà nói, nhìn người khác diễn kịch là chuyện vui mhất.

Nhìn
Nam Cung thần mở miệng hỏi, đột nhiên cười lớn, mà đồng thời cũng đem
cánh môi nhích tới gần bên tai Nhã Phù, dùng giọng điệu mập mờ nói xong.

Chẳng lẽ hắn biết chuyện của Thư Nhã Phù? Hắn biết nàng đào hôn?

Nam Cung Thần cùng Liễu Trì nghe Huyết Thủ vừa nói như thế, phản ứng đầu
tiên chính là hắn nói chuyện Thư Nhã Phù đào hôn,
๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m, tin tức Tề vương phi mất tích sớm bị Nam Cung
Thần đè lại, không có lưu truyền ra ngoài, người ngoài chỉ coi Tề vương
phi ngày đại hôn bất tỉnh, những chuyện khác hoàn toàn không biết.

“Nữ nhân trong tay ngươi, ngươi định giữ tới khi nào, chuyện ngày hôm nay
ngươi nên biết không thể tùy tiện cho người khác nghe thấy.” Liễu Trì
không được Nam Cung Thần ra hiệu, cũng không dám tùy ý nói đến chuyện
Thư Nhã Phù đào hôn, người Ám các đã xuất động ở các nơi tìm kiếm, chỉ
là đến nay còn không có tin tức của vương phi, điều này cũng lần đầu
tiên khiến trong lòng Liễu Trì có mấy phần bội phục.

Có thể ở trong phòng tối tránh né lâu như vậy, còn trong tình huống đào hôn ngắn ngủi như vậy.

“Nàng? Nàng là nữ nhân của ta, muốn nói cái gì nói thẳng, nàng không có cơ hội nói ra khỏi miệng.” Huyết Thủ đưa tay đem mặt của Nhã Phù xoay lại,
nhích tới gần liền chuẩn bị hôn lên cánh môi đỏ thắm này.

Đột
nhiên dần dần đến gần Huyết Thủ, cũng là thân thể cứng đờ, cả người lần
nữa đứng thẳng, một đôi con ngươi sắc đỏ sậm hơi mù lo lắng nhìn Nhã
Phù.

“Không cần hoài nghi, chất độc trên người của ngươi là ta
hạ, ngươi muốn tìm những người khác giải độc cho ngươi hầu như không có
khả năng, trừ phi ngươi có thể có khả năng tìm được y tiên trên giang hồ giải độc cho ngươi, nếu không ta bảo đảm trước khi ngươi ta, thì ngươi
đã chết.”

Thư Nhã Phù luôn trầm tĩnh khôngmở miệng, khóe môi từ
từ nâng lên, thần sắc vốn có hoảng sợ đã từ từ thu hồi, không tiếp tục
giả vờ làm ra vẻ, hiện tại đã tới tình trạng này, cũng không cần thiết
phải ngụy trang, mang theo nụ cười nhàn nhạt tùy ý nhìn Huyết Thủ mặt đã lộ ra sát ý.

Nàng không biết võ công, cái thân thể này của nàng
thuở nhỏ cũng đã bị hạ độc, hơn nữa độc còn từ trong bụng mẹ mang ra
ngoài, khi tuổi còn nhỏ bị những người khác hạ độc, nhiều loại độc hỗn
hợp lại cùng nhau, , độc tố ăn mòn tổn hại thần kinh của nàng, bởi vì
mới tạo thành Thư Nhã Phù ngu dại.

Mà độc tố làm cho thân thể của Thư Nhã Phù bị tổn thương rất lớn, trong thời gian bảy năm ở nơi này,
nàng có thể thuận lợi sanh hạ con trai là dựa trên ý chí sự sinh tồn
cùng mấy phần vận khí. Trong bảy năm qua, nếu không phải sư phụ chữa trị cho nàng, sợ rằng nàng đã sớm độc phát bỏ mình rồi.

Vì thế thân
thể của nàng vẫn còn chút yếu, không có học được võ công của sư phụ,
nhưng trên y thuật độc dược cũng là đem bản lãnh của sư phụ học hết.

“Ngươi dám hạ độc ta, ngươi động tay động chân trên người ta khi nào?” Mặc dù
trong mắt Huyết Thủ mang theo sát ý, nhưng cũng có mấy phần hứng thú,
hăng hái nhìn Thư Nhã Phù, biết rõ trúng độc nhưng mặt lại từ từ nở ra
nụ cười tà nịnh.

Có ý tứ, có ý tứ, nữ nhân khéo léo hắn không lạ gì, muốn làm nữ nhân của Huyết Thủ, không có chút bản lãnh sao có thể!

Nam Cung Thần nhìn, mặc dù một thân nam trang, nhưng một cánh tay lộ ra
bên ngoài, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, cánh tay mảnh khảnh cân xứng,
thấy thế nào cũng không thể là tay của đàn ông, mà nữ nhân mặc dù
dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com một thân nhếch nhác, đối mặt Huyết Thủ, một ma
đầu giết người không chớp mắt, cũng không có bất kỳ e ngại nào, dưới
tình huống này, lại còn có thể hạ độc trên người Huyết Thủ.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ tự tin của nàng, đối với độc thuật của mình phải rất có lòng tin.

“Khi ngươi bắt đầu bắt ta, Huyết Thủ, ta mặc kệ rốt cuộc ngươi là ai, nhưng
mà ta không muốn bị cuốn vào chuyện của các ngươi, hôm nay các ngươi hẹn gặp nhau ở chỗ này, tự nhiên các ngươi có chuyện muốn nói, ta đối với
bí mật của người khác không có hứng thú, biết càng nhiều có nghĩa là sẽ
gặp nhiều phiền toái. Ta không muốn tham gia vào phiền toái của các
ngươi, cho nên. . . . . . Ta chuẩn bị buổi đấu giá của ta, các ngươi nói chuyện của các ngươi, có buổi đấu giá ở trước mặt hấp dẫn lực chú ý của những người khác, các ngươi muốn thế nào cũng dễ dàng.”

“Khi ngươi bắt đầu bắt
ta, Huyết Thủ, ta mặc kệ rốt cuộc ngươi là ai, nhưng mà ta không muốn bị cuốn vào chuyện của các ngươi, hôm nay các ngươi hẹn gặp nhau ở chỗ
này, tự nhiên các ngươi có chuyện muốn nói, ta đối với bí mật của người
khác không có hứng thú, biết càng nhiều có nghĩa là sẽ gặp nhiều phiền
toái. Ta không muốn tham gia vào phiền toái của các ngươi, cho nên. . . . . . Ta chuẩn bị buổi đấu giá của ta, các ngươi nói chuyện của các
ngươi, có buổi đấu giá ở trước mặt hấp dẫn lực chú ý của những người
khác, các ngươi muốn thế nào cũng dễ dàng.”
Thư Nhã Phù từ trong ngực Huyết Thủ lui ra, ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn,
nhìn hai người đàn ông này một cái, nhàn nhạt mở miệng.
Từ khi trở lại thành Khai Dương, trừ việc nàng muốn tìm ra người đầu sỏ
làm hại Thư Nhã Phù thất thân ở ngoài, còn muốn tìm ra người đã hạ độc
mình, người đó có thể hạ độc mẹ nàng, còn kẻ hạ độc nàng khi còn nhỏ,
nhất định phải tìm ra.
Chuyện liên quan đến tính mệnh, không báo thù vậy thì không phải là
nàng!
Về phần người đàn ông trước mắt gọi Huyết Thủ, vì sao giống Văn Diệp,
chuyện này gặp Văn Diệp mới có thể hỏi rõ ràng.
Đáy lòng cũng có nghĩ tới có lẽ hai người bọn họ là anh em sinh đôi,
hoặc là nhân cách phân liệt. . . . . . Nhưng mặc kệ là tình huống thế
nào, Huyết Thủ tuyệt đối sẽ không trả lời vấn đề của nàng, cho nên đáp
án này cần chờ gặp Văn Diệp án.
Về phần Nam Cung Thần. . . . . . vì sao hắn tới nơi này? Không phải đã
nhận ra nàng?
“Thì ra ngươi chính là An Lan công tử của Trân Bảo Các trong truyền
thuyết, không ngờ An Lan công tử nổi tiếng thiên hạ lại là một nữ nhân,
thật không ngờ.” Liễu Trì kinh ngạc, nhìn kỹ Thư Nhã Phù.
Gương mặt này là của An Lan, cho nên thân phận của nàng là An Lan!
“Thảo dân tham kiến Tề vương gia, hôm nay có chỗ tiếp đón không được chu đáo xin hãy tha lỗi!” Đối mặt Nam Cung thần, nhất là khi đôi mắt của
hắn thẳng tắp nhìn mình, luôn có loại cảm giác không chỗ ẩn núp.
“Từ khi mới bắt đầu liền động thủ hạ thuốc, không thể nào, nếu như vừa
bắt đầu ngươi đã hạ thuốc, sao ta không phát hiện!” Cảm thấy công lực
trong cơ thể không thể vận chuyển, nụ cười trên mặt Huyết Thủ vụt tắt.
“Huyết Thủ, không phải ngươi nói, máu tươi của ta là vị ngon nhất thiên
hạ hay sao! Cùng lúc khi chùy thủ của ngươi cắt qua da thịt của ta,
d∞đ∞l∞q∞đ, ngươi nhất định đã trúng độc của ta.” Cười như không cười,
Thư Nhã Phù xoay người nhìn về phía Huyết Thủ, chỉ là gương mặt này và
Văn Diệp rõ ràng giống nhau như đúc, nhưng khác phong cách, nàng không
thích ứng.
“Ngươi lại bôi độc trên cổ của mình!” Kinh ngạc nhìn nàng, Huyết Thủ
không ngờ nàng lại có thể bôi độc trên chính người của mình.
“VÕ công của ta thấp kém, phải biết bảo vệ an toàn của mình!” Tùy ý cười cười, trên người nàng đâu chỉ một loại độc tố, mà trên người Huyết Thủ
cũng không chỉ là một loại độc.
Trong đoạn thời gian trở lại thành Khai Dương, nàng ẩn nhẫn đã lâu rồi,
vì đem người ẩn núp phía sau bắt tới, nàng thu lại rất nhiều rất nhiều,
theo khuôn phép cũ, sắm một vai Thư Nhã Phù đã thay đổi, theo tĩnh chất
ẩn núp bản thân mình, phải nói nếu như dựa theo tính của nàng, rất nhiều chuyện không phải thành cái bộ dạng hiện tại này rồi.
“Thuốc giải!”
Đầu ngón tay khẽ sờ sờ vết máu trên cổ, khóe miệng lộ ra một nụ cười ưu
nhã: “Muốn thuốc giải luôn luôn trả giá một chút ít, Huyết Thủ một đao
này của ta, máu này, cả người bị tổn thương. . . . . . Ngươi cảm thấy
ngươi muốn dùng cái gì để hoàn lại? Có nghe câu nợ máu trả bằng máu hay
không!”
“Ngươi đang uy hiếp ta? Người đừng quên thân phận ngươi là gì, hiện tại
ta có thể. . . . . .” Ánh mắt nguy hiểm lưu chuyển ở trên người Nhã Phù, nhất cử nhất động của Nhã Phù khơi ra hứng thú của hắn, nhưng người
luôn luôn khát máu tà nịnh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị người uy hiếp.
Nhã Phù lấy ra một cây sáo nhỏ từ trong lòng ngực, không đợi Huyết Thủ
nói xong, đặt ở khóe miệng phát ra mấy tiếng cười bén nhọn.
“A —d∞đ∞l∞q∞đ—! Đừng thổi!” Huyết Thủ trực tiếp hai tay ôm đầu, trên mặt thần sắc khổ sở khác thường, mấy tiếng cười bén nhọn này, cơ hồ xuyên
thấu rót vào trong đầu.
“An Lan công tử điều khiển âm quả nhiên lợi hại.” Cặp mắt Nam Cung Thần
nheo lại, có bản lĩnh như vậy, An Lan này không đơn giản, điều khiển âm
không phải người nào cũng có thể học được, ít nhất ở phải có trình độ âm luật nhất định, nếu không không có cách nào sử dụng vũ khí như vậy.
“Chỉ là thủ đoạn nho nhỏ mà thôi!” Nhếch môi tùy ý nói.
Bây giờ nàng là An Lan, không cần khoác áo Thư Nhã Phù tới làm việc, tự
nhiên hành động tùy ý theo tính tình của mình.
Huyết Thủ đã làm hại trên người nàng xuất hiện nhiều thương, như vậy
nàng lấy một chút lợi tức trên người hắn đã là tiện nghi cho hắn, nếu
như không phải là hắn và Văn Diệp có khuôn mặt giống nhau như đúc, nàng
đã hạ độc Kiến Huyết Phong Hầu rồi.
Trước chùy thủ dính máu Thư Nhã Phù, lại bị giữ ở trên tay Nhã Phù, cười nhẹ nhàng: “Con người của ta rất hiền lành, trên cổ của ngươi xoẹt một
đao, so với vết thương này của ta lớn gấp đôi, máu nhiều gấp đôi! Là
ngươi tự mình động thủ hay là ta động thủ!”
Theo bản tính mà nói, Thư Nhã Phù tự hỏi cũng không phải người hiền lành gì, vừa mới bắt đầu học tập y thuật cùng độc thuật, nàng lựa chọn chính là độc thuật.
“An Lan đúng không! Rất tốt!” Con ngươi Huyết Thủ chợt co rút nhanh, cắn răng nghiến lợi, cảm nhận được thân thể càng ngày càng nặng nề,
diễn-đàn-lê-quý-đôn đưa tay trực tiếp tự mình động thủ đoạt lấy chủy thủ trên tay Nhã Phù, ở trên cổ hoa lên một đao.
Vết thương không sâu, nhưng máu chảy xuống!
“Thuốc giải!” Cắn răng nghiến lợi, Huyết Thủ chưa từng chịu uy hiếp như
vậy, hôm nay cư nhiên bị một nữ nhân uy hiếp mình!
Thư Nhã Phù, ngươi thật có khả năng!
“Thuốc giải đã cho ngươi, hiệu quả không dễ dàng có tác dụng nhanh như
vậy, tốt nhất ngươi mau rời khỏi, cầm máu của ngươi.” Thư Nhã Phù không
có sợ hắn động thủ vào thời điểm này chút nào, nàng đã đề phòng rồi, ánh mắt liếc chùy thủ trên tay Huyết Thủ vẫn rỉ máu mấy lần.
Nếu như mới vừa rồi Huyết Thủ không chịu tự mình động thủ, chỉ sợ độc
này cũng không giải được rồi, thuốc giải được bôi ở trên chủy thủ, muốn
giải độc sẽ phải thấy máu!
“Rất tốt, ta sẽ tới tìm ngươi đấy!” Con ngươi màu sắc đỏ sậm mang theo
tà nịnh cùng nguy hiểm, nhìn Thư Nhã Phù thật sâu một cái, cuối cùng
liếc mắt Nam Cung Thần trầm mặc, trực tiếp xoay người rời đi.
“An Lan công tử, ngươi đuổi Huyết Thủ đi, người đừng quên mất mục đích
hôm nay Bổn vương tới nơi này.”
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Nam Cung Thần làm khó dễ, hôm nay cùng Huyết
Thủ hẹn tại nơi này gặp mặt, là để lấy một vị thuốc dẫn,
diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. một vị thuốc có thể trị liệu chân cho hắn.
Mà bây giờ, Huyết Thủ trúng độc rời đi!
“Đó là các ngươi hẹn ước, là chuyện giữa các ngươi, còn ta mới xử lý
chuyện tay ta vừa dính máu, mà Huyết Thủ tự mình rời đi, một dân chúng
bình dân như ta không liên quan, có thể coi là thất ước, Vương Gia cũng
có thể đi tìm Huyết Thủ, mà không phải tìm ta khởi binh vấn tội.”
Xoay người, mặc dù trên người nhếch nhác, lộ ra khỏi hơn nửa cánh tay
trắng nõn, nhưng không có một chút ngượng ngùng giống như những nữ nhân
khác, cứ như vậy thản nhiên đung đưa, khua khoắng ở trước mặt bọn họ,
tùy ý dựa vào tường mà đứng, không để ý chút nào bị người thấy da thịt
trên người.

Xem thêm: http://diendanlequydon.com/viewtopic.php?f=148&t=307387″Khi ngươi bắt đầu
bắt ta, Huyết Thủ, ta mặc kệ rốt cuộc ngươi là ai, nhưng mà ta không
muốn bị cuốn vào chuyện của các ngươi, hôm nay các ngươi hẹn gặp nhau ở
chỗ này, tự nhiên các ngươi có chuyện muốn nói, ta đối với bí mật của
người khác không có hứng thú, biết càng nhiều có nghĩa là sẽ gặp nhiều
phiền toái. Ta không muốn tham gia vào phiền toái của các ngươi, cho
nên. . . . . . Ta chuẩn bị buổi đấu giá của ta, các ngươi nói chuyện của các ngươi, có buổi đấu giá ở trước mặt hấp dẫn lực chú ý của những
người khác, các ngươi muốn thế nào cũng dễ dàng.”

Thư Nhã Phù từ trong ngực Huyết Thủ lui ra, ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn, nhìn hai người đàn ông này một cái, nhàn nhạt mở miệng.

Từ khi trở lại thành Khai Dương, trừ việc nàng muốn tìm ra người đầu sỏ
làm hại Thư Nhã Phù thất thân ở ngoài, còn muốn tìm ra người đã hạ độc
mình, người đó có thể hạ độc mẹ nàng, còn kẻ hạ độc nàng khi còn nhỏ,
nhất định phải tìm ra.

Chuyện liên quan đến tính mệnh, không báo thù vậy thì không phải là nàng!

Về phần người đàn ông trước mắt gọi Huyết Thủ, vì sao giống Văn Diệp, chuyện này gặp Văn Diệp mới có thể hỏi rõ ràng.

Đáy lòng cũng có nghĩ tới có lẽ hai người bọn họ là anh em sinh đôi, hoặc
là nhân cách phân liệt. . . . . . Nhưng mặc kệ là tình huống thế nào,
Huyết Thủ tuyệt đối sẽ không trả lời vấn đề của nàng, cho nên đáp án này cần chờ gặp Văn Diệp án.

Về phần Nam Cung Thần. . . . . . vì sao hắn tới nơi này? Không phải đã nhận ra nàng?

“Thì ra ngươi chính là An Lan công tử của Trân Bảo Các trong truyền thuyết, không ngờ An Lan công tử nổi tiếng thiên hạ lại là một nữ nhân, thật
không ngờ.” Liễu Trì kinh ngạc, nhìn kỹ Thư Nhã Phù.

Gương mặt này là của An Lan, cho nên thân phận của nàng là An Lan!

“Thảo dân tham kiến Tề vương gia, hôm nay có chỗ tiếp đón không được chu đáo
xin hãy tha lỗi!” Đối mặt Nam Cung thần, nhất là khi đôi mắt của hắn
thẳng tắp nhìn mình, luôn có loại cảm giác không chỗ ẩn núp.

“Từ
khi mới bắt đầu liền động thủ hạ thuốc, không thể nào, nếu như vừa bắt
đầu ngươi đã hạ thuốc, sao ta không phát hiện!” Cảm thấy công lực trong
cơ thể không thể vận chuyển, nụ cười trên mặt Huyết Thủ vụt tắt.

“Huyết Thủ, không phải ngươi nói, máu tươi của ta là vị ngon nhất thiên hạ hay sao! Cùng lúc khi chùy thủ của ngươi cắt qua da thịt của ta, d∞đ∞l∞q∞đ, ngươi nhất định đã trúng độc của ta.” Cười như không cười, Thư Nhã Phù
xoay người nhìn về phía Huyết Thủ, chỉ là gương mặt này và Văn Diệp rõ
ràng giống nhau như đúc, nhưng khác phong cách, nàng không thích ứng.

“Ngươi lại bôi độc trên cổ của mình!” Kinh ngạc nhìn nàng, Huyết Thủ không ngờ nàng lại có thể bôi độc trên chính người của mình.

“VÕ công của
ta thấp kém, phải biết bảo vệ an toàn của mình!” Tùy ý cười cười, trên
người nàng đâu chỉ một loại độc tố, mà trên người Huyết Thủ cũng không
chỉ là một loại độc.

Trong đoạn thời gian trở lại thành Khai
Dương, nàng ẩn nhẫn đã lâu rồi, vì đem người ẩn núp phía sau bắt tới,
nàng thu lại rất nhiều rất nhiều, theo khuôn phép cũ, sắm một vai Thư
Nhã Phù đã thay đổi, theo tĩnh chất ẩn núp bản thân mình, phải nói nếu
như dựa theo tính của nàng, rất nhiều chuyện không phải thành cái bộ
dạng hiện tại này rồi.

“Thuốc giải!”

Đầu ngón tay khẽ sờ
sờ vết máu trên cổ, khóe miệng lộ ra một nụ cười ưu nhã: “Muốn thuốc
giải luôn luôn trả giá một chút ít, Huyết Thủ một đao này của ta, máu
này, cả người bị tổn thương. . . . . . Ngươi cảm thấy ngươi muốn dùng
cái gì để hoàn lại? Có nghe câu nợ máu trả bằng máu hay không!”

“Ngươi đang uy hiếp ta? Người đừng quên thân phận ngươi là gì, hiện tại ta có
thể. . . . . .” Ánh mắt nguy hiểm lưu chuyển ở trên người Nhã Phù, nhất
cử nhất động của Nhã Phù khơi ra hứng thú của hắn, nhưng người luôn luôn khát máu tà nịnh tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị người uy hiếp.

Nhã Phù lấy ra một cây sáo nhỏ từ trong lòng ngực, không đợi Huyết Thủ nói
xong, đặt ở khóe miệng phát ra mấy tiếng cười bén nhọn.

“A
—d∞đ∞l∞q∞đ—! Đừng thổi!” Huyết Thủ trực tiếp hai tay ôm đầu, trên mặt
thần sắc khổ sở khác thường, mấy tiếng cười bén nhọn này, cơ hồ xuyên
thấu rót vào trong đầu.

“An Lan công tử điều khiển âm quả nhiên
lợi hại.” Cặp mắt Nam Cung Thần nheo lại, có bản lĩnh như vậy, An Lan
này không đơn giản, điều khiển âm không phải người nào cũng có thể học
được, ít nhất ở phải có trình độ âm luật nhất định, nếu không không có
cách nào sử dụng vũ khí như vậy.

“Chỉ là thủ đoạn nho nhỏ mà thôi!” Nhếch môi tùy ý nói.

Bây giờ nàng là An Lan, không cần khoác áo Thư Nhã Phù tới làm việc, tự nhiên hành động tùy ý theo tính tình của mình.

Huyết Thủ đã làm hại trên người nàng xuất hiện nhiều thương, như vậy nàng lấy một chút lợi tức trên người hắn đã là tiện nghi cho hắn, nếu như không
phải là hắn và Văn Diệp có khuôn mặt giống nhau như đúc, nàng đã hạ độc
Kiến Huyết Phong Hầu rồi.

Trước chùy thủ dính máu Thư Nhã Phù,
lại bị giữ ở trên tay Nhã Phù, cười nhẹ nhàng: “Con người của ta rất
hiền lành, trên cổ của ngươi xoẹt một đao, so với vết thương này của ta
lớn gấp đôi, máu nhiều gấp đôi! Là ngươi tự mình động thủ hay là ta động thủ!”

Theo bản tính mà nói, Thư Nhã Phù tự hỏi cũng không phải
người hiền lành gì, vừa mới bắt đầu học tập y thuật cùng độc thuật, nàng lựa chọn chính là độc thuật.

“An Lan đúng không! Rất tốt!” Con
ngươi Huyết Thủ chợt co rút nhanh, cắn răng nghiến lợi, cảm nhận được
thân thể càng ngày càng nặng nề, diễn-đàn-lê-quý-đôn đưa tay trực tiếp
tự mình động thủ đoạt lấy chủy thủ trên tay Nhã Phù, ở trên cổ hoa lên
một đao.

Vết thương không sâu, nhưng máu chảy xuống!

“Thuốc giải!” Cắn răng nghiến lợi, Huyết Thủ chưa từng chịu uy hiếp như vậy, hôm nay cư nhiên bị một nữ nhân uy hiếp mình!

Thư Nhã Phù, ngươi thật có khả năng!

“Thuốc giải đã cho ngươi, hiệu quả không dễ dàng có tác dụng nhanh như vậy,
tốt nhất ngươi mau rời khỏi, cầm máu của ngươi.” Thư Nhã Phù không có sợ hắn động thủ vào thời điểm này chút nào, nàng đã đề phòng rồi, ánh mắt
liếc chùy thủ trên tay Huyết Thủ vẫn rỉ máu mấy lần.

Nếu như mới
vừa rồi Huyết Thủ không chịu tự mình động thủ, chỉ sợ độc này cũng không giải được rồi, thuốc giải được bôi ở trên chủy thủ, muốn giải độc sẽ
phải thấy máu!

“Rất tốt, ta sẽ tới tìm ngươi đấy!” Con ngươi màu
sắc đỏ sậm mang theo tà nịnh cùng nguy hiểm, nhìn Thư Nhã Phù thật sâu
một cái, cuối cùng liếc mắt Nam Cung Thần trầm mặc, trực tiếp xoay người rời đi.

“An Lan công tử, ngươi đuổi Huyết Thủ đi, người đừng quên mất mục đích hôm nay Bổn vương tới nơi này.”

Sau khi trầm mặc hồi lâu, Nam Cung Thần làm khó dễ, hôm nay cùng Huyết Thủ
hẹn tại nơi này gặp mặt, là để lấy một vị thuốc dẫn,
diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. một vị thuốc có thể trị liệu chân cho hắn.

Mà bây giờ, Huyết Thủ trúng độc rời đi!

“Đó là các ngươi hẹn ước, là chuyện giữa các ngươi, còn ta mới xử lý chuyện tay ta vừa dính máu, mà Huyết Thủ tự mình rời đi, một dân chúng bình
dân như ta không liên quan, có thể coi là thất ước, Vương Gia cũng có
thể đi tìm Huyết Thủ, mà không phải tìm ta khởi binh vấn tội.”

Xoay người, mặc dù trên người nhếch nhác, lộ ra khỏi hơn nửa cánh tay trắng
nõn, nhưng không có một chút ngượng ngùng giống như những nữ nhân khác,
cứ như vậy thản nhiên đung đưa, khua khoắng ở trước mặt bọn họ, tùy ý
dựa vào tường mà đứng, không để ý chút nào bị người thấy da thịt trên
người.

Xoay người, mặc dù
trên người nhếch nhác, lộ ra khỏi hơn nửa cánh tay trắng nõn, nhưng
không có một chút ngượng ngùng giống như những nữ nhân khác, cứ như vậy
thản nhiên đung đưa, khua khoắng ở trước mặt bọn họ, tùy ý dựa vào tường mà đứng, không để ý chút nào bị người thấy da thịt trên người.

Lạnh nhạt kiên định, lười biếng dựa vào vách tường, đuôi lông mày gảy nhẹ,
một bộ đây là chuyện của ngươi mà, không có quan hệ gì với ta.

“Huyết Thủ rời đi, ngươi cảm thấy hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho ngươi! Hắn nổi
danh khát máu dễ giết, đối với kẻ địch càng thêm tàn khốc! Hôm nay ngươi đã khiêu chiến sự kiên nhẫn của hắn.” Đối với thái độ của nàng Nam Cung Thần cũng không để ý.

“Sao Tề vương gia đột nhiên nói cái này,
chẳng lẽ. . .๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn . . . Vương Gia là muốn giúp ta
hay sao?” Nhìn lên nhìn xuống đánh giá Nam Cung Thần, tuyệt mỹ yêu
nghiệt, giữa lông mày điểm một Chu Sa đỏ tươi mê hoặc người, mặc dù chỉ
là gương mặt lạnh lùng, ngồi ở trên xe lăn, đều mang một mùi vị mê hoặc
lòng người.

Cái loại này trong đám người, nhất định thành tiêu điểm của mọi người, mà Nam Cung Thần chính là người đàn ông như vậy.

“Ngươi biết dùng độc, nhất định cũng biết giải độc!” Nam Cung Thần nói ra mục
đích cuối cùng của mình, mặc dù không biết được năng lực của nàng, nhưng bằng vào một ngón vừa rồi, ít nhất có thể nhìn ra nàng ở phương diện
này quả thật nhất định có thành tựu.

“Vương Gia, chuyện này. . . . . . Không thể tùy tiện đem chuyện này nói cho người ngoài không rõ lai
lịch!” Hiểu được ý tứ củaVương Gia, Liễu Trì khiếp sợ nói.

“Liễu Trì lui ra!” Nam Cung Thần quát lạnh một tiếng.

Liễu Trì bất đắc dĩ, thối lui đến sau lưng Nam Cung Thần, chỉ là ánh mắt
cũng ác ngoan nhìn chằm chằm Thư Nhã Phù, hình như muốn từ trên người
nàng đâm cái động, thấy rõ diện mạo thật của nàng.

Đuôi lông mày khẽ hếch lên, Nam Cung Thần trúng độc?

Đây lại là một tin tức mới, chưa từng nghe Nam Cung Thần trúng kỳ độc, mà
bây giờ Nam Cung Thần tự mình tìm Huyết Thủ khát máu để lấy thuốc dẫn,
nhất định là độc vô cùng khó giải, độc tố tầm thường ngự y trong hoàng
cung có thể sửa trị.

“Ngươi biết giải độc, hơn nữa ngươi đã chế
độc y tiên mới có thể trị liệu, Bổn vương hi vọng khả năng chế độc cùng
giải độc cũng lợi hại như nhau.” Nam Cung Thần mặt quý khí ngạo nghễ
ngồi trên ở trên xe lăn, cao quý mà mị hoặc, bên khóe môi bên lộ ra một
nụ cười nhàn nhạt, nhất thời khuynh quốc lam nhan, cổ hoặc lòng người.

Đối với Nam Cung Thần, Thư Nhã Phù cũng đã biết được, nhưng lại nhìn đến
một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành như vậy, vẫn làm cho nàng sững sờ một lát.

Cúi đầu, né tránh tầm mắt Nam Cung Thần, nhìn cánh tay bầm đen của mình: “Vương Gia muốn ta giải độc cho ngài!”

“Có yêu cầu gì, ngươi có thể nói ra!” Nam Cung Thần thản nhiên mở miệng,
trực tiếp tỏ thái độ, hắn không thích vòng vo tam quốc, hai bên đều là
người biết chuyện, không cần những lời khách sáo dò xét lẫn nhau.

“Yêu cầu?!” Hơi híp mắt lại, trong đầu Thư Nhã Phù suy xét các loại khả
năng, cùng với không muốn giải độc cho Nam Cung Thần, trên người hắn là
độc gì không còn rõ ràng lắm, đồng ý hay không đồng ý đều dựa vào chính ý tưởng của nàng.

“Mẹ. . . . . . Con mới đi nhà kho tìm mẹ, cũng không thấy. . . . . . A! Sao mẹ lại ra nông nỗi như vậy?”

Thư Vũ Trạch từ bên ngoài chạy tới, hình như là xa xa thấy được bóng lưng
Thư Nhã Phù, một đường vui sướng chạy tới, chỉ là đi tới gần, thấy một
thân nhếch nhác, trên cổ mẹ còn có vết máu, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại
đáng yêu đó lập tức trầm thấp xuống, đáy mắt tức giận sẵng giọng như
cuồng phong.

Lại có lá gan tổn thương mẹ của cậu!

Khẩn
trương nhìn vết bầm đen chói mắt trên cánh tay Nhã Phù,
diễn-đàn-lê-quý-đôn, còn có máu tươi chảy trên cổ, nguyên cái khuôn mặt
nhỏ nhắn cũng trầm giống như có thể tích thủy: “Mẹ, đã xảy ra chuyện
gì?”

“Là ngươi làm!” Ánh mắt Thư Vũ Trạch tức giận cùng sát ý, chợt quay đầu nhìn về phía Nam Cung Thần.

Người tổn thương mẹ cậu, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua, cho dù người này là
cha cậu, thì cũng vậy, cậu để mẹ ở vị trí thứ nhất trong lòng, tuyệt đối không cho phép người khác tổn thương mẹ một sợi tóc nào.

“Bảo
bối, mẹ không có việc gì, con hãy yên tâm đi! Chuyện này không có quan
hệ gì với hắn!” Thư Nhã Phù ngồi xổm người xuống, đem con trai bảo bối
kéo vào trong ngực trấn an nói.

May mắn là hôm nay nàng và Vũ
Trạch đã dịch dung, dù Nam Cung Thần đứng ở trước mặt, cũng không nhận
ra thân phận của bọn họ, chỉ là thấy tướng mạo Nam Cung Thần, một số
chuyện nào đó sợ là dấu không được Vũ Trạch rồi.

“Vậy là ai làm?” Cau mày, trên gương mặt nho nhỏ của Thư Vũ Trạch không sảng khoái cùng không vui.

“Một tên biến thái!” Thuận miệng nói, Vũ Trạch đã quen thuộc, có một số chuyện nàng cũng không muốn gạt cậu.

“Lại là ngươi? Nàng là mẹ ngươi!” Nam Cung Thần thấy bóng người nho nhỏ này, thần sắc trong con mắt lưu chuyển, kinh ngạc nhìn hai người trước mặt,
tên tiểu tử thúi này không phải là cái tên mở miệng ra đều gọi mình là
phụ thân yêu quý sao, không nghĩ tới ở chỗ này nhìn thấy.

Mà. . . . . . An Lan công tử trong truyền thuyết lại chính là mẹ của cậu, như
vậy. . . . . . sau lưng là Trân Bảo Các U Minh cung?

Có ý tứ, An Lan và tiểu tử này lại là mẹ con, thật là quá làm cho hắn bất ngờ rồi !

“Hừ, hắn đang nơi này còn làm hại mẹ bị thương thành như vậy, coi như không
phải hắn làm, thấy chết mà không cứu cũng liên luỵ!” Hừ lạnh một tiếng,
bây giờ Thư Vũ Trạch rất tức giận, đối với tức giận không ngừng lên cao
của Thất vương gia, dịch dung khuôn mặt nhỏ nhắn căng đến gắt gao, rõ
ràng bày tỏ, hiện tại cậu cực kỳ khó chịu, rất không vui vẻ.

Nhưng tại sao cha lại chạy tới nơi này? Chẳng lẽ là tới bắt mẹ hay sao? Nhìn không giống lắm!

Đáy lòng nghĩ, Thư Vũ Trạch tránh khỏi ôm ấp của Thư Nhã Phù, chạy đến
trước mặt của Nam Cung Thần, hai cặp mắt màu hổ phách nhìn nhau, hiện
tại tiểu tử không vui, cho nên: “Tề vương gia, ngài không biết cái gì
gọi nam nữ thụ thụ bất thân sao, không nhìn thấy đại thúc cũng đã thức
thời xoay mặt đi một bên rồi, đôi mắt của ngài thẳng nhìn chằm chằm vào
mẹ ta làm cái gì! Hừ! Đừng tưởng rằng bây giờ nhìn mẹ ta xinh đẹp như
hoa, cơ trí thông minh liền muốn nhúng chàm!”

Con trai, ngươi mạnh khỏe mạnh, đối với một người cùng mình trương cái bộ dạng của một người đàn ông, mà chảnh nói lời như vậy!

Thật. . . .๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn . . Thật không hỗ là con ta!

Thư Nhã Phù nhìn con trai bảo bối thấy Nam Cung Thần không có gì khác
thường, đáy lòng cũng yên tâm rất nhiều, sau có thể từ từ sẽ nhờ hắn một chút.

“Con trai Nhị thập tứ hiếu ngươi đã mở miệng một tiếng kêu ta cha yêu quý, Bổn vương tự nhiên muốn tới thăm mẹ ngươi một chút thì
có gì lạ, nếu không ta bị thua thiệt rồi!”

Đối mặt Thư Vũ Trạch
đang tức giận, tâm tình Nam Cung Thần vui thích cười lên, tên tiểu tử
này luôn buông lỏng, hắn cũng không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp tên
tiểu tử này, còn gặp được mẹ trí dũng song toàn, xinh đẹp như hoa, trên
trời trên đất ít có trong miệng cậu.

Có lá gan có năng lực hạ độc trên người Huyết Thủ, quả thật không phải một nữ nhân bình thường!

Đối mặt Thư Vũ Trạch
đang tức giận,diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. tâm tình Nam Cung Thần vui thích
cười lên, tên tiểu tử này luôn buông lỏng, hắn cũng không nghĩ tới hôm
nay lại có thể gặp tên tiểu tử này, còn gặp được mẹ trí dũng song toàn,
xinh đẹp như hoa, trên trời trên đất ít có trong miệng cậu.

Có lá gan có năng lực hạ độc trên người Huyết Thủ, quả thật không phải một nữ nhân bình thường!

Nam Cung Thần cười một tiếng nói, khuynh quốc mê say, nam sắc mê người! Vốn là một người lạnh lùng, thế nhưng lúc này đã nhu hòa xuống, làm cho
người ta trợn mắt hốc mồm.

Hai người bọn họ đã từng gặp mặt? !

Thư Nhã Phù khiếp sợ nhìn hai người đang nhìn nhau, một chu môi tức giận,
một cười cảnh xuân rực rỡ, nàng thật không biết con trai mình gặp Nam
Cung Thần khi nào, khẽ nheo cặp mắt lại, hình như từ khi đến thành Khai
Dương đến giờ, Vũ Trạch có lòng hiếu kỳ rất lớn với Nam Cung Thần, thỉnh thoảng luôn nhắc tới Tề vương như thế nào như thế nào.

Hơn nữa. . . . . . Nam Cung Thần nói cái câu “Con trai Nhị thập tứ hiếu, ngươi đã
mở miệng kêu ta cha yêu quý một tiếng. . . . . .”

Con trai, cha,
hai từ này trực tiếp khiến Thư Nhã Phù sững sờ tại chỗ, trong đầu chẳng
những quay về từ ngữ của hai người này, con trai, cha. .d∞đ∞l∞q∞đ . . . . Nàng nổi giận gầm lên một tiếng, hai người các ngươi cấu kết đi chung
với nhau từ lúc nào!

“Tề vương gia, thân phận ngài tôn quý, không so được bách tính bình dân như chúng ta, muốn vứt bỏ con trai cũng
không thể tùy tiện vứt bỏ! Mẹ của ta cũng không phải người bình thường
nói muốn là có thể muốn! Hừ!” Thư Vũ Trạch nhìn chằm chằm Nam Cung Thần, đáy mắt rất rõ ràng tức giận.

Nếu như đổi lại thời gian địa điểm, Nam Cung Thần muốn gặp Thư Nhã Phù, sợ rằng Vũ Trạch cũng hấp ta hấp tấp chạy đi an bài.

“Ha ha!” tiếng cười thật thấp, dịu dàng mang theo mùi vị cưng chìu, ngay
sau đó Nam Cung Thần ngẩng đầu giương mắt nhìn về phía Nhã Phù: “An Lan
trả lời của ngươi là cái gì? Có cái yêu cầu gì ngươi cũng có thể nói
ra!”

Cùng Nam Cung Thần đối diện, Thư Nhã Phù mới vừa nâng lên nụ cười thản nhiên, mơn trớn sợi tóc bên trán: “Yêu cầu rất đơn giản, ta
sẽ dẫn con trai vào Tề Vương phủ làm đại phu trị liệu cho ngươi, ngươi
không thể trói buộc chúng ta làm bất cứ chuyện gì, hơn nữa có thể chữa
khỏi hay không ta không bảo đảm!”

Không muốn dùng tiếp thân phận
Thư Nhã Phù ở trong thành Khai Dương nữa, như vậy đổi thân phận, đổi một thân phận tự do để làm chuyện dễ dàng hơn, theo ý nàng Nam Cung Thần
chính là một cái cơ hội.

Lấy danh nghĩa trị liệu tiến vào Tề
Vương phủ, nàng đã sớm nghĩ tới, với thân phận Thư Nhã Phù có điều kiêng kỵ, d∞đ∞l∞q∞đ sợ rằng bởi vì quan hệ rất lớn với Nam Cung Thần, mà bây
giờ được nghe trên người Nam Cung Thần hình như bị hạ độc, nàng tự nhiên cần biết rõ giữa hai người này có liên quan gì hay không.

Mang
theo Vũ Trạch vào Vương phủ, mặc kệ tuyên bố trong ngoài như thế nào,
theo lời đồn nàng nhất định sẽ trở thành tân sủng của Thất vương gia,
bởi như vậy có vài người nếu như muốn biết, chắc chắn sẽ không ngồi chờ
chết, còn đối với phương dẫn đầu động thủ, dĩ nhiên là có dấu vết mà lần theo.

Huống chi thân phận An Lan không phải là Thư Nhã Phù, không cần bận tâm nhiều như vậy!

Nụ cười bên khóe môi càng ngày càng rõ ràng, có lẽ Nam Cung Thần cũng sẽ
không nghĩ đến, hắn tìm kiếm Thư Nhã Phù, Thư Nhã Phù hiện tại liền đứng trước mặt của hắn, còn chuẩn bị theo hắn đi Tề Vương phủ.

“Vào
vương phủ, như vậy ngươi muốn lấy thân phận gì vào?” Nam Cung Thần hiển
nhiên cũng không nghĩ đến nàng lại có thể biết nói lên yêu cầu như thế,
mặc dù đúng là hắn cố ý cho nàng vào trong phủ trị liệu, chuyện hắn
trúng độc tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.

“Vô nghĩa, tất
nhiên là thân phận đại phu nhân, ngài đừng tưởng đánh chủ ý với mẹ ta!
Ngài muốn tìm nữ nhân thì tìm Tề vương phi của ngài đi, không được đến
gần mẹ ta!” Thư Vũ Trạch rất không sảng khoái hừ lạnh một tiếng, chu
môi hung hăng trợn mắt nhìn Nam Cung Thần một cái.

Mẹ tính toán gì cậu hiểu, cũng thuận theo tự nhiên giúp đỡ mẹ mình, như vậy Nam Cung Thần sẽ không hoài nghi nhiều.

“Ta sẽ tự mình đi Tề Vương Phủ, Vương Gia cứ yên tâm đi, còn bây giờ Vương
Gia có nên rời đi trước hay không!” diễn-đàn-lê-quý-đôn Thư Nhã Phù đi
lên trước, đưa tay vò tóc Vũ Trạch, nói.

Hôm sau, cửa lớn Tề Vương phủ.

“Hộ vệ đại ca này, đứa nhỏ này thật sự là con trai Vương Gia, ta ngậm đắng
nuốt cay sinh hạ đứa bé này, mục đích đúng là muốn lưu lại một huyết
mạch cho vương gia! Ngươi xem một chút, ánh mắt đứa nhỏ này có phải rất
giống Vương Gia hay không ?”

“Ngươi xem, ánh mắt thật sự rất giống Vương Gia, đều là màu hổ phách.”

“Nhưng chưa bao giờ nghe nói chuyện này, huống chi Vương Gia rất ít ra cửa,
đột nhiên toát ra một nữ nhân mang theo đứa bé nói là con trai Vương Gia , này sợ rằng. . . . . .”

“Hộ vệ đại ca, ngươi có thể đi tìm
Liễu Trì Liễu thị vệ hỏi rõ ràng, hắn vẫn hầu ở bên cạnh Vương Gia, rành rẽ nhất mà!” Ôm Vũ Trạch, bộ mặt điềm đạm đáng yêu, Thư Nhã phù nhỏ
giọng nói.

“Cái gì nữ nhân lại còn đến vương phủ giả mạo! Lại còn mang theo đứa bé chạy đến, Vương Gia làm sao có thể cùng ngươi sinh hạ
đứa bé, hơn nữa còn một đứa bé lớn như vậy!” Một thị vệ lạnh lùng quát
to, không có chút nào tin tưởng chuyện như vậy.

“Mẹ. . . . . . Ô ô ô, có phải cha không cần tiểu Điêu rồi hay không, tiểu Điêu sẽ rất ngoan , sẽ không gây chuyện!”

Âm thanh mềm mại, lập tức ô ô mà khóc lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn chui ở trong ngực Nhã Phù, khóc rất đau lòng.

“Con trai, sẽ không, sẽ không, cha con không phải là người như thế, cha qua
nói nhất định sẽ đối xử tử tế mẹ con chúng ta đấy!” Trong hốc mắt mang
theo nước mắt, khuôn mặt Nhã Phù hoa lê đẫm mưa.

Trong khoảng
thời gian ngắn, cửa Tề Vương phủ nháo loạn, tất cả mọi người nhìn nữ
nhân xiêm áo lam lũ, ôm một bé trai cũng quần áo tả tơi, chạy tới Tề
Vương phủ tìm chồng.

Mà tin tức này, lấy một tốc độ khó có thể tưởng tượng, nhanh chóng truyền vào trong cung.

“Ngươi nói cái gì? Có một nữ nhân mang theo một đứa bé chạy đến Tề Vương phủ
nói là con trai Vương Gia!” Uyển Quý Phi khiếp sợ chợt từ trên ghế đứng
lên, khó có thể tin nghe hạ nhân bẩm báo.

“Đúng vậy, nương nương, sáng sớm hôm nay đang ở ngoài cửa vương phủ khóc kêu muốn gặp Vương
Gia, hiện tại sợ là tin tức đã truyền ra.”

“Làm sao lại chạy đến
một nữ nhân không giải thích được, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn mới xử lý
một Thư Nhã Phù, bây giờ lại chạy đến một nữ nhân, lại còn mang theo đứa bé đến!” Uyển Quý Phi chau mày, nhưng nếu Tề vương có đứa bé, thân thể
hắn có tàn tật không thể đi lên ngôi vị hoàng đế, không có nghĩa là hắn
sẽ không vì con của mình mưu đồ địa vị chí tôn kia.

Mà Nam Cung Thần luôn luôn bất hòa với nàngnhưng nếu có những thứ khác dựa vào, như vậy nàng phải làm thế nào?

Đứa bé của nàng mới có thể làm thái tử, nàng tuyệt đối không cho phép xảy
ra chuyện như vậy, hơn nữa đứa con hoang đó không biết từ đâu tới, căn
bản cũng không xứng tiến vào phổ tộc hoàng gia.

Đứa bé của nàng mới
có thể làm thái tử, nàng tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa đứa con hoang đó không biết từ đâu tới,d∞đ∞l∞q∞đ, căn bản cũng
không xứng tiến vào phổ tộc hoàng gia.

“Đi, đi qua chỗ Thái hậu!”

Trong ngự thư phòng.

“Hoàng thượng, chuyện này có phải là thật hay không?” Viên tổng quản thận
trọng nhìn Hoàng thượng trên ngôi vị hoàng đế kia, từ khi bắt đầu nghe
cái tin tức đó, mặt hoàng thượng vẫn không chút thay đổi không có tỏ
thái độ gì.

“Tất cả đều đi xuống!”

“Bốp ——! Khốn kiếp!”
Đuổi lui hết người, hoàng thượng phất tay đem trọn đồ trên bàn cũng ném
tới trên đất, quắc mắt trừng mi, giận không thể nuốt.

“Tại sao nó có thể có con trai! Không phải nó trúng độc hay sao, sao lại có con
trai?” Tức giận hét lớn, hoàng thượng vỗ án, tức giận nhìn chằm chằm
Viên Thì Minh.

“Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận, đây chỉ là tin đồn mà thôi, còn chưa chứng thật đứa bé kia chính là con
trai Tề vương! Rất có thể chỉ là điêu phụ lớn mật mạo danh thôi.” Viên
tổng quản thấy hoàng thượng vô cùng tức giận, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu nói.

“Trên tay hắn trông coi Ám các, trẫm cũng phải kiêng kỵ hắn mấy phần, nếu như không phải bởi vì hắn không thể đi được, chân tàn không có cơ hội đăng vị, ngươi cảm thấy hắn sẽ ngồi chờ chết như vậy,
an phận làm một Vương Gia?” Hoàng thượng tức giận quát lạnh, đối với Nam Cung Thần, hắn vẫn luôn lòng mang kiêng kỵ, tiên hoàng đem ngôi vị
hoàng đế giao trên tay của hắn, nhưng đợi đến sau khi hắn lên ngôi, mới
phát hiện, Ám các từ trước do hoàng thượng nắm trong tay lại rơi vào tay Nam Cung Thần.

Từ đó, ở trong mắt Hoàng thượng, d∞đ∞l∞q∞đ, Nam Cung Thần không chỉ là một người con trai tàn phế, mà là một người cần kiêng kỵ.

“Hoàng thượng, chuyện này còn chưa tra rõ, cần phải hay biết rõ sự tình rồi
tính toán sau!” Đối với tâm tư của hoàng thượng, phục vụ ở bên người mấy chục năm, Viên Thì Minh hiểu rõ nhưng rất rõ ràng, nếu không vị trí
thái giám tổng quản này cũng cũng sẽ không để hắn ngồi rồi.

“Đi
điều tra tìm hiểu rõ, đem xuất thân bối cảnh tất cả của nữ nhân kia đều
cho trẫm nhất nhất điều tra xong, cho tới bây giờ Tề vương cũng ít khi
ra cửa lại có một đứa con trai, con trai trẫm thật đúng là có năng lực,
cư nhiên dấu diếm nhiều năm như vậy!” Hoàng thượng mặt không vẻ gì cau
mày lạnh lùng nói.

Mà trong điện Thái hậu, Thái hậu mới nghe được tin tức từ Uyển Quý Phi, trong cung càng thêm không ngồi yên, trực tiếp hạ lệnh chuẩn bị xuất cung.

. . . . . .

“Chậc chậc, hiện
tại trong vương phủ của Vương gia có thêm một nữ nhân, còn thêm một đứa
con trai, chắc hẳn sẽ rất nhanh truyền ra.” đang nhàn nhã ngồi ở bên bàn ăn quả nho, Thư Nhã Phù, bộ dạng lười biếng này, nơi nào còn điềm đạm
đáng yêu như lúc ở cửa vương phủ.

“An Lan, ngươi cho Bổn vương
đội cái mũ thật lớn! Sợ rằng mấy ngày nữa trong thành Khai Dương sẽ
truyền ra lời đồn.” Nam Cung Thần mang theo nụ cười tà mị, cười như
không cười nhìn nữ nhân trước mắt.

Khi mới vừa thấy nàng cùng
tiểu tử trong cái bộ dáng này, diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn, hắn giật mình, mặc như thôn phụ chạy tới Tề Vương phủ, thậm chí còn có vài miếng vá
trên quần áo!

Mà tiết mục ở trước cửa vương phủ khóc rất đau
lòng, tình huống chân thật cũng là hai người được Liễu Trì mang vào, lập tức ôm bụng thả cửa, nước mắt kia căn bản cũng không phải điềm đạm đáng yêu, mà nén cười mà ra.

“Cha yêu quý, ngài vốn là đồng ý chúng
ta tới Tề Vương phủ, cũng không có tính toán này, dù sao ở trong vương
phủ nếu bị người biết chất độc trên người của ngài, khẳng định nói thành nữ nhân của ngài cùng con trai, đã như vậy, mẹ liền định trực tiếp tìm
tới cửa, như vậy tin tức truyền ra tương đối mau, không phải sao?”

Cùng một tư thế với Thư Nhã Phù, Thư Vũ Trạch, cười giống như một con mèo
con ăn vụng, cười híp mắt đem một quả nho đã bóc sạch vỏ đưa đến khóe
miệng Nhã Phù, khéo léo khen tặng: “Mẹ! Mẹ diễn trò thực tốt!”

Ăn quả nho con trai bảo bối đưa lên miệng, đồng thời cũng lấy quả đã bóc
sạch trên tay mình đưa đến bên miệng Vũ Trạch, rất là hài lòng cười nói: “Bảo bối, con biểu hiện rất tốt, ánh mắt kia, giọng nói kia, tất cả là
chân truyền của mẹ!”

Nam Cung Thần ở một bên nhìn lên hai mẹ con
trước mặt có qua có lại, ánh mắt tối sầm lại, đáy lòng xông ra mấy phần
hâm mộ cùng ấm áp, cảm giác như thế hắn chưa bao giờ có.

Ở trong
hoàng gia, khi hắn từ trên tay Hoàng Gia gia bắt đầu tiếp chưởng Ám các, tất cả mọi chuyện cũng bắt đầu trở nên cẩn thận, cho dù là người cha
ngồi ở trên ngôi vị hoàng đế kia, lúc hướng về phía hắn cũng có phần
nghi kỵ, mà mẫu phi. . . . . .

Nam Cung Thần ở bên cạnh bị lạnh nhạt, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhàng nhưng cũng từ từ chậm lại.

“Cha yêu quý, làm con trai nhị thập tứ hiếu, vốn xen vào ngài hôm qua là
hành vi không tốt, không muốn quan tâm ngài, chỉ là nể mặt mẹ, tạm thời
chúng ta sẽ ăn của ngài mặc của ngài, quả nho này cho ngài ăn!” Thư Vũ
Trạch chạy tới trước mặt của Nam Cung Thần, đem một quả nho đã bóc sạch
vỏ đưa đến khóe miệng Nam Cung Thần, nháy nháy mắt mặt mong đợi nhìn
hắn.

Mặc dù trưởng thành sớm, cậu vẫn là một đứa bé, mặc dù tối
hôm qua mẹ ngả bài với cậu, hắn cũng nói đã sớm biết chuyện Nam Cung
Thần có thể là cha mình!

Chưa từng cảm nhận cảm giác có cha, thật ra đối với quyết định đến đủ vương phủ ở của mẹ, trong cái đầu nhỏ của
cậu đã ra động tác tính toán.

Cái gọi là gần quan được ban lộc,
mẹ con bọn hắn bây giờ ở trong vương phủ cho Vương Gia nuôi, nuôi một
nuôi có phải hay không là có thể có tình cảm, sau đó. . .
๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn. . .

Trong đầu vẫn còn nghĩ, môi đỏ
mọng nho nhỏ mím lại cười trộm, giống như tiểu hồ ly đang mưu đồ chuyện
ăn trộm bình thường đáng yêu!

Đáy lòng càng thêm ấm áp, Nam Cung
Thần há mồm chuẩn bị đem quả nho trong tay Vũ Trạch ăn, Liễu Trì bên
cạnh cảnh giác tiến lên, cau mày: “Vương Gia!”

“Thân thể này của
hắn cũng không cần ta hạ độc cũng đã không chịu nổi, ta tới trị liệu ,
không phải nhặt xác cho hắn! Cho nên. . . . . . Liễu thị vệ có thể yên
tâm!” Nhã Phù đầu cũng không chuyển, khoan thai mở miệng.

Mà ở lúc Liễu Trì mở miệng, Nam Cung Thần cũng đã đem quả nho Vũ Trạch đưa tới khóe miệng cắn vào.

Liễu Trì trợn mắt nhìn chằm chằm nữ nhân bất kính này, nếu như không phải
nàng có thể trị độc cho Vương Gia, hắn sớm đã động thủ.

Băng Đồng từ bên ngoài đi tới: “Vương Gia, Thái hậu cùng Uyển Quý Phi đến rồi!”

“Thần nhi!” Thái hậu vừa tiến đến, trong miệng kêu Nam Cung Thần, ánh mắt
cũng là thẳng vào nhìn về phía Thư Nhã Phù cùng Vũ Trạch trước mặt Nam
Cung Thần.

Sắc mặt Thái hậu có chút quái dị, cau mày nhìn hai người quần áo lam lũ, chỉ khi nhìn Vũ mới dịu dàng lại.

“Thần, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, họ là ai?” Uyển Quý Phi nhu mỹ nhưng khắp khuôn mặt hiện lên vẻ nóng nảy.

Đứa bé này chính là đứa bé nữ nhân kia mang tới, nói là con trai Tề vương,
không có chút nào giống Nam Cung Thần, thế nào lại là đứa bé của hắn, mà nữ tử tướng mạo cũng không coi kém, bộ dạng đứa bé này là quá qua bình
thường,diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn., dáng vẻ cùng Tề vương khi còn bé không có
chút nào giống nhau.

“Đây là chuyện của ta, không tới phiên ngươi tới trông nom!” Lạnh lùng ném ra một câu, Nam Cung Thần quay đầu nhìn
về phía Thái hậu âm thanh nhu hòa một chút: “Hoàng nãi nãi, đây là con
trai của ta.”

Thừa nhận con trai của mình, có thể nói là thừa nhận con trai ruột, cũng có thể là Kiền Con trai!

Nhìn thái độ Nam Cung Thần, cùng với ánh mắt Uyển Quý Phi, Thư Nhã Phù khẽ
cúi đầu, theo lý mà nói Uyển Quý Phi là mẹ đẻ Nam Cung Thần, nhưng quan
hệ của hai người hình như cũng không tốt.

Mà ở chỗ tối, tay người kia cũng gắt gao nắm lên, không cam lòng đem một bên hoa cỏ gạt bóp vỡ, một Thư Nhã Phù đi, lại tới một nữ nhân! Nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua nàng!

Tags: truyện Vương Phi Áp Đảo Vương Gia online, Chương 57: Nhã Phù mang theo Vũ Trạch lại vào Tề Vương phủ. Truyện Vương Phi Áp Đảo Vương Gia đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 57