Dark?
A+ A-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Di Giai xuất hiện trong một căn phòng lớn, bày trí có phần xa hoa, nhìn cái giường lớn và các bức tranh treo trên tường liền biết chủ nhân nó là một người giàu có và khá có mắt thẩm mỹ. Hiện tại tất cả đều đang chìm trong màn đêm, mà cô lại có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh, rõ ràng là buff của hệ thống.

“Đi giết người nào!!!!” Thẻ đen phấn chấn hò reo, trông vui vẻ như chính nó mới là Sát Nhân thứ thiệt vậy.

Cô mở cửa phòng bước ra, đây là tầng 2 của một căn biệt thự, ngoài phòng của cô cũng có nhiều căn phòng khác ở cả tầng 2 và 3, cô nghiêng đầu hỏi thẻ đen:”Giết thế nào?”

“Cứ vào một phòng bất kỳ trong 17 căn phòng này rồi giết người bên trong là được, nhanh lên, ban đêm chỉ có 5 phút cho ngươi hành động thôi.”

Di Giai nghe vậy vội vã mở bừa một phòng, nhìn qua liền thấy ngay có người đang nằm ngủ trên giường, khi cô bước tới gần, màn hình hệ thống đột ngột hiện ra:

[Hãy lấy vũ khí của bạn]: Dao găm

Cô với tay qua màn hình cầm lấy con dao trong đó, không do dự cắm xuống ngực người đang ngủ bên dưới, một tiếng “hự” khẽ vang lên, màn đêm lại chìm vào yên tĩnh.

“Chết nè! Về phòng thôi.” Thẻ đen hớn hở

Khi Di Giai trở ra liền nhìn thấy ở phía đối diện có 6 bóng đen đang tụ tập, nhưng nhìn thế nào cũng không rõ hình dáng bọn họ. Có vài bóng đen cũng quay đầu nhìn về phía này.

“6 con sói đấy. Hệ thống đã che hình dáng và khuôn mặt đối phương rồi, ngươi không thể biết ai là sói, chúng cũng không thể nhìn ra ngươi.”

“Nhưng họ không nhận ra ta vào phòng nào sao?”

“Không sao. Căn biệt thự này thực chất chỉ là không gian của hệ thống, mỗi đêm vị trí các phòng sẽ bị đảo lộn trật tự một lần, mỗi lần không giống nhau, chúng không thể biết được mgươi ở phòng nào đâu.”

Nghe thẻ đen giải thích cô thầm yên tâm hơn một chút, xoay người trở lại phòng mình.

Một lát sau như đã được lập trình sẵn, hệ thống nhảy lên:

[ Sáng ]: Tất cả thức dậy.

Di Giai soi gương chỉnh lại vẻ mặt thản nhiên bước ra cửa, các phòng xung quanh cũng lần lượt mở ra, mọi người tập trung xuống phòng khách ở tầng 1.

Sáng rồi mới thấy rõ trên mỗi cánh cửa phòng đều có đánh số, phòng cô là 11, phòng bên cạnh lại là 05, Di Giai nhớ là đêm qua cô không hề thấy có số trên cánh cửa. Mà quan trọng hơn 15 người trước mặt cô đều có đánh số trên đầu như nhân vật trong game vậy, quả nhiên là trò chơi.

“Haaaa, may mắn thật, đêm qua không bị giết!” Số 09 là một thanh nhiên trẻ tóc vàng, anh ta vươn vai sung sướng nói.

Gần đó, cô gái đeo kính ăn mặc giống như nhân viên văn phòng có số 03 trên đầu nghe vậy liền nhếch mép:”Biết đâu được chính anh lại là Sát Nhân, lại cố tình làm ra vẻ may mắn.” Sói không thể giết Sát Nhân, ban đêm có thể coi Sát Nhân kẻ bất tử.

“Cô!” 09 trợn cả mắt, anh ta có thể thề rằng mình không phải Sát Nhân!

“Thôi nào đừng cãi nhau vội.” chàng trai số 14 có vẻ chững chạc, anh ta nhìn quanh:”Đêm qua là 1207 bị giết sao? Chúng ta lên phòng họ xem trước đi.”

Mọi người nhìn lẫn nhau, quả nhiên thấy thiếu 1207. Tất cả đi lên phòng hai nạn nhân xấu số xem xét, đầu tiên vào phòng 07, nằm trên giường ngủ là một cô gái, trên bụng và ngực có 3 vết cào lớn.

“Đây là do sói giết.” 08 là một người đàn ông ăn mặc trông giống như bác sĩ, nhíu mày cúi đầu xem xét vết thương:”Con sói này thuận tay trái, dựa vào lực và chiều dài móng vuốt thì dường như là đàn ông.”

“Tốt quá. Vậy là chúng ta có manh mối đầu tiên rồi.” Cô gái dáng người bé nhỏ 01 mừng rỡ vỗ tay

“Đừng vui mừng quá sớm.” 08 đẩy nhẹ gọng kính, giọng nói đều đều:”Nếu con sói này không phải chơi lần đầu thì nó đã sớm có kinh nghiệm, cũng không loại trừ khả năng nó cố ý đánh lạc hướng.”

Mọi người gật gù, Di Giai lén liếc anh ta mấy lần, dù cô mới chơi lần đầu tiên nhưng cũng biết càng tỏ ra am hiểu và thông minh thì sẽ càng chết sớm chứ nhỉ? Bằng chứng là chưa gì cô đã mong đợi tới tối để giết anh ta rồi!

Họ tiếp tục di chuyển tới phòng 12, người nằm trên giường là một chàng trai ăn mặc theo hướng cổ trang, y phục đen tuyền, trước ngực là vết thương sâu hoắm của dao găm gây ra.

08 lại là người tiến tới xem xét, lát sau liền nói quay ra nói với mọi người:”Thuận tay phải. Lực đạo tốt, trúng ngay tim.”

Mọi người lại quay trở về phòng khách tụ tập một lần nữa. Số 14 lên tiếng:”Lần này là lần thứ 4 tôi chơi, theo cái nhìn của tôi, tôi nghĩ rằng kẻ thù chung của Dân, Sói là Sát Nhân và Thằng Hề.”

13 là một cô gái nhan sắc có phần mờ nhạt hơn các nhiệm vụ giả khác, gật đầu tán đồng:”Không sai. Nếu phe Dân hoặc Sói thắng, ít nhất cũng sẽ có nhiều người thông qua trò chơi, còn 1 trong 2 kẻ kia thắng thì chúng ta đều thua.”

“Tiên tri đâu? Thầy bói đâu? Lên tiếng đi, đã soi thấy vai trò của ai rồi?” Người số 02 có hình dáng của một bé trai nhỏ 10 tuổi, hắn mất kiên nhẫn ồn ào.

“Tôi là thầy bói.” Bấy giờ chàng trai số 18 mới bước lên:”Đêm nay bác sĩ hãy bảo vệ tôi. Tôi mới soi ra 08 là người phe mình. Ai là quản ngục hãy nhốt 08, đừng để anh ta bị giết.”

“Vậy hiện giờ có tôi và 18 là hoàn toàn trong sạch rồi. Treo cổ ai đây?” 08 đi lại gần số 18, hỏi xung quanh.

18 đề nghị:”Tốt nhất là không vote, nếu vote dính Thằng Hề chúng ta đều sẽ thua. Để đêm nay để tôi tiếp tục nhìn xem.”

Vậy là không có ai bị treo cổ. Di Giai cố gắng điều chỉnh cho mặt mình trông lương thiện một chút, chợt 09 tiếp cận cô:”Người đẹp, vừa nhìn là tôi biết chắc cô ở phe Dân rồi.”

“Ha ha…” Di Giai ngây ngô cười nhìn anh ta từ trên xuống dưới, tên này muốn làm gì đây?

“Tôi là Lâm Bình.”

“Di Giai.”

“Cô nghi ngờ ai?”

Di Giai hất cằm:”Anh đó.”

“Tôi không phải. Thật sự.” Lâm Bình vội xua tay, anh ta còn định nói thêm gì nữa thì lúc này Thầy Bói số 18 lại lên tiếng :”Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài tìm thẻ bài thôi, đợi lát nữa liền tối.”

“Thẻ bài?” Có người hỏi:”Là gì thế? Tôi mới chơi lần đầu!”

“Bên ngoài biệt thự này là một khu rừng lớn, trong đó chứa các thẻ bài có các kỹ năng khác nhau. Ví dụ phe dân sẽ có thẻ “cứu người đã chết”, “thêm một mạng”, “thức 1 đêm”, rất nhiều loại. Nó có thể sẽ cứu được mạng của các cậu đêm nay đấy. Tất nhiên phe ác cũng có thẻ hỗ trợ họ giết được nhiều người hơn trong 1 đêm hay đại loại thế.”

Hình minh họa

“Vậy nhanh đi thôi.” Mọi người hiểu ra, hồ hởi kéo nhau ra ngoài tìm bùa cứu mạng.

Tags: truyện Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc (Phần 1) online, Chương 147. Truyện Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc (Phần 1) đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 147